Đọc bài báo này, “30 năm với cánh tay tôi trống” đã làm tôi thích thú vô cùng. Khi tuổi ngày càng lớn và những thế mạnh của tôi đều vô dụng, tôi đầy ân hận và tội lỗi.
Không phải tôi không có năng lực và vô dụng mà ngược lại, khi ra trường, lương của tôi cao nhất trong các bạn đại học. Tôi làm việc trong bộ phận đối ngoại của một công ty, vì vậy tôi phải chú ý đến hình ảnh bản thân.
Lương cao, gia cảnh cũng không khó khăn nên từ tuổi đôi mươi tôi đã không muốn tiết kiệm. Đồng thời lương bổng về nước tham gia thi đấu. Mỗi năm một mẫu iPhone mới sẽ được tung ra, và tôi sẽ thay đổi điện thoại mỗi năm. Cảm giác như chưa sử dụng một chiếc xe máy sản xuất tại Việt Nam, tôi đã lấy hết tiền và biến nó thành những chiếc xe Ý hàng trăm triệu.

>> Hai vợ chồng kiếm được 45 triệu đồng, trong những năm 1930, tôi kiếm được rất nhiều tiền trong thời gian này, nhưng tôi đã ăn tiêu hết. Dường như không có áp lực, gánh nặng nên tôi tiêu tiền như nước. Tôi kết hôn rất muộn và hiện tại hai vợ chồng vẫn đang ở nhà thuê. Thu nhập của tôi bây giờ thấp hơn trước. Tài sản, ngoại trừ chiếc xe máy cũ và chiếc điện thoại di động cũ, trong tài khoản chỉ có hơn 100 triệu đô la Mỹ.
Nhìn bạn tôi, lương ban đầu của anh ấy thấp hơn tôi, nhưng bây giờ họ đã mua nó. Khi họ nhận nhà, một số người trong số họ sẽ mang một căn hộ trong vòng vài năm, và những người khác sẽ tính đến việc mua xe hơi. Nhìn lại, tôi hối hận vì đã lãng phí thời gian và tiền bạc. Bây giờ, tôi đang xin một hồ sơ vì tôi đã lớn tuổi và tôi sợ hãi. Tôi tưởng tượng sẽ như thế nào trong vài năm nữa nếu tôi bị sa thải. Có phải là quá muộn cho tôi, xin vui lòng đề nghị một lần nữa.
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Đăng tại đây .
TrầnAnh
Leave a Response