
Khi nói về lịch sử của “văn hóa đọc”, Phan Thành Long chia sẻ quan điểm không nên đọc theo số lượng mà nên đọc theo kiểu: “Sách chỉ là ý kiến. Dù một người hay một nhóm người là danh nhân vĩ đại vẫn mắc sai lầm chủ quan, giới hạn thời gian, khôn ngoan thời gian, mang tính thời sự và cùng với tất cả các triết gia lớn, bài viết của họ đều rất có giá trị. Nhưng mọi thứ đều không công bằng.- Vì vậy, đọc không phải là đọc mà đọc là cốt lõi, không nên quan sát ý kiến của tác giả là tốt, có gì sai? Hãy nhìn nhận sự việc một cách khách quan và tôn trọng sự thật, thay vì đọc kiểu fan và anti fan đôi khi hại nhiều hơn lợi .—— Con người ta sinh ra đã vô thức, muốn biết thì phải đặt câu hỏi, phải đọc trước thì mới nắm được thông tin, có kiến thức. Chửi: “Nhiều người cho rằng thư viện nhà mình … hầm” nghĩa là đẹp đẽ sang trọng để phô ra mặt người ta, nhưng thực tế ít ai xem qua, tiếng Việt còn thấp mà nhiều lộn xộn. Đọc sách một cách nghiêm túc nghĩa là đã ăn sạch mọi thứ (đọc cũng được), trở nên béo phì, bị kiến thức (hoặc thông tin) tràn ngập nhưng khó tiêu hóa, không phân biệt được đúng sai, thấy mâu thuẫn, không có chính kiến rõ ràng và kiến thức không có trọng lượng để cản trở. Những hành động khiến họ cảm thấy bối rối, sợ hãi hoặc theo một cách nào đó … thì thôi, nhưng không thể làm được .. >> >> Buộc họ phải đọc
cùng quan điểm, Bạn đọc Kỳ Anh cho rằng, mọi người không nên quá nghiện Trong thế giới của những cuốn sách, tôi đã quên mất cách áp dụng kiến thức vào cuộc sống:
“Đọc sách có thể là một thú vui tao nhã, nhưng đọc sách có thể là một con mọt sách. “Cần khám phá lại những cuốn sách đắm chìm trong thế giới sách. Cái gì cũng có hai mặt, miễn dùng ngôn từ, không phải vì sách có ích với mình nên sách luôn được hiểu là nguồn dinh dưỡng cho tâm hồn, tri thức con người Thông qua sách, con người có thể giao tiếp với con người cách đây hàng trăm, hàng ngàn năm và học hỏi sự khôn ngoan của họ, nhưng nguồn dinh dưỡng tinh thần này có thể hướng dẫn con người theo hai cách khác nhau: một là khiến họ rơi vào sân hận. Những ảo tưởng, dục vọng và những ảo tưởng cá nhân “tự lớn lên trên đầu”; thứ hai là giúp con người thức tỉnh và biến tham, sân, si thành giác ngộ và giải thoát.
Lục Tổ Huệ Trên đường đi lánh nạn về phương nam gặp một ni cô ở khu tự trị Tây Tạng Caomet, Lục Tổ lúc nhỏ không học hành nên không biết chữ, sư cô cầm kinh Niết Bàn hỏi nghĩa. Và cho rằng Lu-ca Du không biết chữ, nữ tu nói: “Tôi còn không biết chữ, làm sao tôi có thể hiểu được ý nghĩa? “Sáu vị tổ sư trả lời:” Chân lý cao thượng của Đức Phật không liên quan gì đến kinh điển. “Sau đó, sáu vị tổ sư đã dạy những câu kinh cơ bản của kinh Phật.
Đọc hàng ngàn cuốn sách, về cơ bản, đây là để làm gì? Mục đích cuối cùng là đọc cuốn sách này, cả đời này cũng không nói nên lời. Hãy coi cuộc đời như mỗi ngày mở ra một trang, tại sao phải ôm bao nhiêu cuốn sách? Chỉ trăng, thấy trăng, quên ngón tay. ”
Nhấn mạnh rằng giá trị của cuốn sách này chỉ là công cụ mà mọi người sử dụng trong thực tế, bạn đọc Phúc Trần cũng đồng tình rằng việc đọc quan trọng hơn số lượng: – “Tôi cũng là một người thích đọc sách. Nhưng nói thật, tôi thực sự không thích khen thôi. Những người có thể đọc. Sách hay bất kỳ nguồn tri thức nào khác luôn là công cụ, điều quan trọng nhất không phải là một người đã đọc bao nhiêu cuốn sách mà là người đó đã làm được những điều có giá trị cho cuộc sống và xã hội của mình. Tương tự, hãy chơi thật nhiều game và xem Con người trong cuốn sách này sẽ không làm ảnh hưởng đến phần mềm mà mình tạo ra, thứ có giá trị giải trí hoặc duy trì cuộc sống con người, vì vậy, việc mỗi người sử dụng công cụ gì không quan trọng, quan trọng là biết cách sử dụng công cụ đó để tạo ra giá trị gia tăng. .
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Hãy đăng ở đây. -Chiang Mai, Việt Nam