Dựa vào tác giả của câu chuyện “Ai đứng sau ai”, nhiều độc giả của VnExpress đã chia sẻ câu chuyện của họ, và cũng có một số trẻ em đi du học và chọn không trở về Trung Quốc để tránh dịch:

Tôi có hai con ở Hoa Kỳ. Tôi rất lo lắng, tôi gọi cho họ mỗi ngày. Nhưng các con tôi và tôi quyết định không di chuyển. Chúng ở lại nơi chúng ở. Tôi sống trong một nhà hàng nơi bán sushi và nhiều món ăn ngon khác của Nhật Bản, và chúng được mang về nhà, không được phục vụ ở đó. Cô ấy đã mua hai nhân dân tệ và thấy hội đồng quản trị của nhà hàng nói rằng, Để hỗ trợ những người đang chống chọi với bệnh tật, nhà hàng chuẩn bị một đơn đặt hàng, nhưng khách hàng có thể chi tới 1 đô la. Con tôi đã mua nó theo hóa đơn và thậm chí còn nhận được. Thêm tiền boa. Những người ở đó không đeo mặt nạ vì họ sử dụng khẩu trang để chăm sóc sức khỏe. Họ chỉ đứng riêng, không nói chuyện và không rửa tay thường xuyên.

Bình An

Tôi cũng có một đứa con trai đang ở giữa một dịch bệnh ở châu Âu, nhưng bây giờ nó rất bình tĩnh và tuân thủ các quy tắc. Nước chủ nhà thực sự, khi con cái chúng ta lớn lên, chúng ta không thể sống và nghĩ cho chúng. Từ những đứa trẻ mới biết đi để rời khỏi vòng tay của cha mẹ, con cái chúng ta cần một quá trình giáo dục tự bảo vệ và tự chăm sóc bản thân để đương đầu với những khó khăn. Có lẽ đại dịch sẽ qua sớm, có thể mọi người đều ổn.

Nguyễn Thu Hương

Con gái tôi hiện đang ở Canada. Nó nằm ở Alberta – một khu vực cũng đang phát triển nhanh chóng. Khi dịch bệnh bùng phát, tôi hỏi con trai: Về nhà hay ở lại? Tôi chỉ nói một điều: “Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc lo lắng cho người khác vì bản chất”. Trường học đóng cửa và giới hạn đi chơi. Trẻ em mua đủ thức ăn và tự tin vào bản thân. Tôi để bọn trẻ quyết định, vì thật khó để nói: nơi nào an toàn hơn? Điều duy nhất là dám chấp nhận thử thách và thoát khỏi nơi ẩn nấp trong đôi cánh của gà mái để gà con có thể lớn lên. Tôi chúc bạn mạnh khỏe và vượt qua thử thách. Tôi tin rằng những người trẻ tuổi sẽ kiên quyết vượt qua chúng.

Nguyễn Quân

Con trai tôi rất thân với Đại học Quốc gia Singapore, nhưng kể từ khi bắt đầu dịch bệnh, tôi đã tôn trọng chúng và biến chúng thành một người ra quyết định. Bất kỳ quyết định nào sẽ luôn luôn tốt hoặc xấu, đó là điều bình thường trong cuộc sống của chúng ta. Cho đến nay, tôi thấy rằng bạn quyết định giữ một quyết định rất sáng suốt. Khi trưởng thành, chúng ta phải cung cấp hướng dẫn, lời khuyên và kinh nghiệm cho các quyết định của mình, không áp đặt hoặc xây dựng sự phụ thuộc vào con cái.

— Dinhtrongduonghp74- — Con tôi không quay lại, tôi không hỏi tôi có muốn quay lại không, tôi chỉ hỏi tình hình kết thúc như thế nào, con tôi vẫn ổn. Tôi bảo con tôi mua thức ăn, nhưng nó nói nó mua thức ăn trong hai tháng. May mắn thay, khi tôi còn là một đứa trẻ, khi tôi đến đó (tốt nghiệp năm nay), tôi thích ẩm thực châu Âu. Ngôi nhà bên cạnh sân này rất rộng, và các gia đình cách nhau hàng chục mét, rất an toàn. Họ chỉ cần xuống xe khi mua đồ và mang ra cửa. Họ không có liên lạc và sợ lây truyền. Nói chung, nó an toàn.

Ông Soi – Vào lúc 7 giờ tối ngày 3/20, con trai tôi nói: “Bố ơi, đó là đôi giày cho con, thuốc của cha, đồ của mẹ, kẹo cho con. Đi taxi thêm sáu tiếng nữa, Đưa tôi đến ga đến sân bay “. – 8 giờ tối, tôi đổi ý: “Bố ơi, hủy vé đi.”

– Lúc 9:00 tối, tôi cố gắng thuyết phục con trai: “Con ơi, con chưa hủy, hãy nghĩ về nó.” – — 22h, tôi trả lời: “” Tôi đã hủy vé để cho người khác cơ hội. Tôi vẫn không hủy, nhưng tôi vẫn có thể chọn “.

– 10:10 vào buổi tối, tôi đã khóc để hủy vé. Khi tôi ở Khi tôi viết một cái gì đó ở đây, nước mắt của tôi rơi.