Gia đình tôi bàn bạc công việc của bố tôi trong suốt một tháng sau khi ông mất, phân công công việc cho mọi người, ai mua đồ, đóng hàng thế nào và mời ai. Nói chung, mọi thứ đều có thể được phản ánh. Cả tôi và mẹ đều mong đến ngày kỷ niệm ngày gặp mặt.

Đây là ngày giỗ 24 tháng hai âm lịch, là ngày mồng ba, nên ta chọn ngày chủ nhật trước cả ngày mồng hai. Mình là con thứ 2 ở Hà Nội, chiều thứ 7 mình đi làm lễ, vợ chồng mình chuẩn bị đi thì bất ngờ cháu gái gọi “Bác Hà Nội dịch rồi, đừng về nhà” – – Nhà tôi ở xa nơi có người nhiễm Covid-19, nhưng tôi lại sống ở Hà Nội, là vùng lưu hành dịch bệnh, tôi nên biết điều gì. Tôi gọi điện hỏi ý kiến ​​bác tôi thì bà ấy nói về quê được nhưng tôi chỉ lấy hai vợ chồng, con cháu ở lại.

Tôi đã về nhà để họp trong trường hợp khẩn cấp và thấy rằng mình cần phải cẩn thận và có trách nhiệm để bảo vệ sức khỏe của gia đình và cộng đồng. Ngoài ra, có thể không vui khi ngồi trò chuyện hay ăn uống, nhưng trong lòng tôi không vui.

Vì vậy, gia đình tôi quyết định làm một nén hương cho bố tôi. Sau đó, mẹ tôi cùng chung số phận đưa cả nhà ăn cơm tối. Không phải ai cũng hạnh phúc, nhưng biết cách. Tôi khuyến khích mọi người dừng lại cho đến tháng kỷ niệm sau khi chết. Sau khi tan sở, hai vợ chồng không dám ra về, lên xe về Hà Nội. Đây là một nơi khác. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có một sinh nhật khủng khiếp như vậy với cái tên Covid-19.

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.

NguyễnMinhThành