Cách đây 4 năm, tôi mới học lớp 12. Khi đó, điểm môn văn của tôi khá tốt nhưng tôi quyết định thi khối A vào Học viện Cảnh sát. Tôi nghĩ: Tôi phải thể hiện tốt trong lớp đã chọn trước khi tôi có thể thành công. Sau 25 điểm, không có cơ hội nào gọi tên mình. Ngôi nhà như một “đám tang”, không có quan tài, với hai linh hồn đang hấp hối. Tôi chuyển sang một ngành khác. Một ngành mà nhiều người nói là xu hướng.
Ngày đó ta thật sự muốn ích kỷ, muốn tìm một nơi bình yên hơn, nhưng lại không muốn thành thân. Tôi chỉ muốn đi học và đi làm để cô ấy thoải mái.
Đã ngoài 60 tuổi nhưng bà vẫn đeo một chiếc túi cỏ lau chắc chắn nhất có thể để tôi có thể mang theo văn bản bên mình. Tôi quyết định đi làm thêm để giúp mẹ. Cách đơn giản nhất là rửa bát. Trong một vài ngày, tôi cảm thấy ngột ngạt khi rửa bát trong quán, tôi nghĩ: “Mẹ đang cố gắng ngăn cản tôi làm việc rửa bát. Tôi sẽ ghi gì trong hồ sơ xin việc? Khi tôi làm công việc này, tại sao? Lưu nó?” Bạn đã học được điều gì hữu ích? “.
>> Chán nản, người thân yêu của tôi phải chịu đựng loại thuốc này suốt đời.” Nhiều ý kiến trái ngược nhau xảy ra. Tôi đã rơi vào cái bẫy của sự tự ti và không thể mở lòng chia sẻ với người khác. Tôi rửa bát cẩn thận, cố gắng sạch sẽ như bát tôi ăn. Vì vậy, những người làm việc với họ nghĩ rằng tôi điên rồ và không có gì cả. Tôi luôn thấy vui, vì có lẽ tôi không thấy xấu hổ, mặc dù người ta mặc định nhậu ở ngoài không sạch sẽ như ở nhà nhưng lúc đó tôi bắt đầu hoang mang tự hỏi mình có sống một cuộc đời khác không?
Để giấu mẹ đi làm thêm lúc 12 giờ trưa, tôi không dám gọi điện. Mẹ tôi rất lo lắng, tôi phải nhờ chị họ liên lạc. Hôm đó nói chuyện với tôi tôi chỉ muốn khóc. Tôi biết bạn. Có rất nhiều rắc rối. Tôi không biết phải làm gì để giúp mẹ mà chỉ thấy buồn vì không muốn con khổ và đôi tay của mình phải cần mẫn hơn.
Chế độ ăn của tôi cũng rất không ổn định, tôi sẽ nhịn ăn vì nếu bạn nghĩ rằng bạn không cần nó, bạn sẽ không phải làm gì để tiêu thụ calo. Mỗi lần đi ăn ở Đà Nẵng, tôi nghĩ với số tiền này mẹ tôi có thể ăn ngon hơn. Tôi tiếc tiền. Nhiều người bảo tôi quê mùa, tóc tai không nhuộm, để kiểu tóc đó. Tôi nghĩ tôi không thể làm những điều này tốt hơn và mẹ tôi ở quê không có hạnh phúc gì cả. Nhưng tôi vẫn buồn vì sau khi mọi người bàn tán về mình, tôi có nhiều cơ hội để ổn định cuộc sống.
>> ‘Thật khó để hiểu và thông cảm cho bệnh nhân trầm cảm’ — một chu kỳ: Tôi đã cố gắng làm cho mẹ tôi vui, nhưng chuyến đi này khiến tôi gặp rất nhiều áp lực, và tôi chọn cách chịu đựng nó một mình. Sau đó, mẹ tôi đến thị trấn lần thứ hai để chăm sóc tôi trong bệnh viện. Tôi vẫn còn nợ mẹ tôi thời gian nhìn ngọn lửa phụt ra trên cầu Rồng.
Bán trưởng thành sẽ bao quanh gia đình, công việc, bạn bè và sức khỏe, cô ấy trở nên rất méo mó. Phần khó nhất là giữ thăng bằng. Tập thể dục thăng bằng đã trở nên khó khăn, và bây giờ nó càng khó khăn hơn trong cuộc sống. Nó không chỉ là một vài phút về tỷ lệ cơ thể hoặc gợi ý, một vài phút, một vài ngày nỗ lực, mà là một hành trình. Chuyến đi này rất quan trọng, khi chúng tôi đến đích, mọi thứ đều có mây và dịu nhẹ.

Ngày hôm sau thật khó khăn. Tôi chìm vào giấc ngủ và bắt đầu lại. Hôm qua là một số đường thô, có thể được loại bỏ, nhưng vẫn đủ để lại vết bẩn. Một bức tranh đẹp luôn là bức tranh không bao giờ bị tô vẽ hay tẩy xóa.
Ngọc Huyền
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Leave a Response