Mình đọc bài “Mong mẹ điều chỉnh thái độ với mẹ”. Tôi muốn chia sẻ những điều tôi muốn nói với mẹ tôi khi tôi 15 tuổi. Nhưng ngay cả khi tôi có tiếng nói, tôi cũng không cho phép.

Mẹ ơi, con biết mẹ yêu mẹ và con muốn tốt cho mẹ. Nhưng, bạn đã bao giờ biết đi giày tốt như thế nào chưa? Mẹ bảo tôi phải học thật giỏi, bằng bạn bằng bè, là đứa con ngoan chỉ biết đến trường và về nhà. Bạn có biết mức độ áp lực học tập của tôi không?

Cảm ơn bạn, tôi đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng tôi chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi của bạn. Nếu bạn giỏi, đó là điều đương nhiên. Nếu bạn làm sai, đó sẽ là một điều vô cùng tồi tệ. Sự tức giận của mẹ khiến tôi hoảng sợ. Tôi sợ tuyên bố công khai của mình, tôi muốn nói dối, tôi muốn chạy trốn.

Tôi phản đối mọi ý tưởng và mong muốn của mình. Bạn đã bao giờ tin tưởng và tôn trọng tôi? Mẹ hỏi, tôi chỉ mong một lần “Tại sao con làm thế này?”, “Con muốn gì?”. Trong mắt người mẹ, đứa trẻ luôn là một đứa trẻ đanh đá, xấu tính và hư hỏng. Tôi muốn biến bạn thành một phiên bản hoàn hảo theo ý muốn của tôi. Tôi chết để giải thoát cho chính mình. May mắn thay, tôi có một số người bạn mà tôi cho là rất kém và không đáng chơi, nhưng những người mẹ nói rằng họ hư hỏng đã mang tôi trở lại. Yêu con nhiều, mẹ muốn tốt cho con nhưng sao khoảng cách mẹ con ngày càng xa. Mẹ ơi, nếu mẹ yêu con, hãy cho con nói, một lần lắng nghe và hiểu cho con được không?

>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.

Thùy vay