
Tôi đồng ý với bạn Lê Trung Bảo, tác giả bài viết này là “30 tuổi, không tiết kiệm được 300 triệu đô la Mỹ do vơ vét”. Nghèo không phải là một cái tội, và không biết rằng mình nghèo là một cái tội.
Bạn đã làm gì khi còn học trung học? Không đậu đại học được thì chú trọng kỹ năng học và công việc học nghề không yếu. Giai đoạn 1990 – 2010 là thời kỳ phát triển vượt bậc của ngành xây dựng, Việt Nam thiếu hụt hàng nghìn thợ hàn, thợ xây và thợ nguội có trình độ. Nhiều công ty xây dựng phải tuyển dụng nông dân để đào tạo nhanh chóng để làm công nhân. Bạn đã làm gì
Lương kỹ thuật viên bậc 3 bằng kỹ sư tốt nghiệp, bậc 5 là kỹ sư có 10 năm kinh nghiệm, bậc 7 là kỹ sư chuyên gia bậc 2. Chúng tôi nghĩ rằng lương của người lao động thấp? Người lao động không được đào tạo chính quy sẽ không có bằng cấp mới với mức lương thấp. Bây giờ lương 10 triệu tệ cũng không được như bây giờ, như vậy hiện tại có giống như bây giờ không? Năm 2010 là 5 triệu đồng, thậm chí có thể hơn 10 triệu đồng hiện nay.
>> Tôi vượt qua tình trạng thất nghiệp ở tuổi 30
Năm 1992, tôi mới ra trường và đi làm với mức lương 600.000 đồng. Mức lương của từng thời kỳ trong từng ngành khác nhau hầu như không có sự thay đổi. Như chúng ta đã biết, tiền tệ mất giá là do lạm phát. Biết rằng không làm gì để ngăn chặn sự mất giá của những khoản tiết kiệm ít ỏi không phải là tội cho bạn?
Các nền kinh tế nhỏ không thể mua đất? Bạn có thể mua vàng? Bạn không thể mua vàng bằng số tiền tiết kiệm hàng tháng, có thể không mua được một hoặc hai inch vàng?
Sinh viên tốt nghiệp đại học, dạy nghề hiện đã đi làm, còn bố mẹ bạn chỉ mới 40, 50 tuổi. Giờ là lúc kỹ năng chuyên môn, kinh nghiệm và quan hệ xã hội đạt đến đỉnh cao. Bạn có cần phải leo lên sao không? Nghĩ về điều gì đó thuyết phục hơn. Làm gì có ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ. Hãy nghĩ về bản thân, an tâm, không ham làm việc, không ngại va chạm, đàm tiếu, tự do giới tính, chỉ cần biết rằng hôm nay không quan tâm đến ngày mai, sẽ dùng bao nhiêu tính toán cân não. Tất cả những điều này giờ đã trở thành bạn bè: một người 30 tuổi không thể tiết kiệm được 300 triệu đồng. Tuổi trẻ cũng là lúc tiêu tiền nhiều nhất. Họ cũng cần giải trí, không phải robot. Thích uống rượu. Mỗi tuần gặp nhau một lần, phải có mấy chủ đề tranh luận mới gây được tiếng vang, chẳng lẽ ăn uống một mình, không ai nói được tiếng nào, ăn xong ai về nhà nấy? Khi chúng tôi gặp nhau vài lần, chủ đề gây tranh cãi nhanh chóng biến mất.
>> Hơn 30 năm qua, khối tài sản lên tới 6 tỷ đồng mà tôi vẫn thấy bặt vô âm tín-một đề tài không bàn cãi, còn nhậu nhẹt thì dám câu cá, anh đã thành rượu rồi. Nhậu nhẹt giải trí thậm chí có thể kiểm soát tình hình tài chính của bạn, nhưng uống rượu đến mức giải trí thì làm sao kiểm soát được tình hình tài chính?
Tóm lại, sẽ không ai bắt bạn phải giải trí nhanh gọn lẹ, đỡ tốn sức lực của mọi người. Lập sổ sách kế toán thu chi để kiểm soát tài chính mà vẫn sống bình thường, hàng tháng tiết kiệm một ít. Một số người trong số họ lo lắng về việc tham gia các khóa học khác để nâng cao kiến thức và kỹ năng chuyên môn. Kiến thức chuyên môn có tiến bộ, công việc có tiến triển không?
Không phải ai cũng có thể làm quản lý, nhưng không hiếm người làm việc bán thời gian. Khi nhân viên nghiệp vụ cao thì công việc trở nên phức tạp hơn, lương cao hơn.
30 năm, bảy tám năm trình độ không bằng sinh viên mới ra trường? Bảy tám năm lãng phí như thế này chẳng phải là lỗi của ngươi với ai? Giá trị con người của tôi là do chính tôi tạo ra chứ không ai có thể tạo ra cho tôi được. Thất bại là mẹ thành công. Đừng chấp nhận thất bại nhất thời, đổ lỗi, bao giờ anh ta mới thành công?
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Đăng tại đây .
Lin
Leave a Response