(Ý kiến không nhất thiết phải trùng khớp với ý kiến của VnExpress.net)

Giống lúa mà bạn huuphuoc đề cập là “ lúa gạo chỉ sau 3 tháng có thể kiếm 1,5 triệu đồng ” Do cây lúa cho năng suất rất cao (8 tấn / ha / vụ). Nếu nông dân trồng lúa như vậy, Việt Nam sẽ dư thừa hàng triệu tấn gạo mỗi năm. Hàng hóa thặng dư rất rẻ Đây là quy luật kinh tế. Loại gạo cao sản này chất lượng kém và chỉ được xuất khẩu sang các vùng nghèo trên thế giới, giá xuất khẩu chưa bằng một nửa so với gạo Thái Lan. Khoảng 500-800 đô la Mỹ / tấn, tùy theo toàn cầu mất mùa hay được mùa. Giá gạo xuất khẩu của Thái Lan vẫn khoảng 1500-1800 USD / tấn, trong khi có nhiều thị trường ở các nước giàu có như Trung Đông. Đối với vận chuyển bằng thuyền (hoặc bất kỳ phương thức vận chuyển nào), người ta chỉ việc cân khối lượng và tính phí, còn họ quan tâm đến giá cước.
Do đó, giá bán gạo cộng với cước vận chuyển sẽ thấp hơn. Càng nghèo, gạo càng rẻ, càng ngon thì càng dễ bị ép giá, do người mua có nhiều nguồn cung khác nhau. Gạo càng đắt, càng ngon, càng có mức độ độc quyền cao, càng khó định giá, tỷ lệ chi phí ngoại ứng thấp hơn gạo rẻ. 1,5 triệu đồng ba tháng sau – trước đó, chỉ có Việt Nam và Thái Lan thống lĩnh thị trường gạo thế giới. Ngày nay, hơn một chục quốc gia, bao gồm cả gã khổng lồ nông nghiệp Ấn Độ, đã tham gia. Xét cho cùng, Ấn Độ là một quốc gia đông dân, và họ vẫn phải ưu tiên số lượng hơn chất lượng, tức là họ trực tiếp cạnh tranh với chúng ta.
Trong trường hợp này, nếu chúng ta muốn tiến lên, chúng ta phải giảm số lượng, chất lượng và cải thiện các lĩnh vực sản phẩm của mình. Nếu tiếp tục trồng lúa với số lượng bù bằng chất lượng như hiện nay thì việc xuất khẩu gạo sẽ trở thành gánh nặng và thu về ít ngoại tệ hơn.
Phân bón, thuốc trừ sâu, nông cụ, phần lớn nhiên liệu nhập khẩu. Chỉ có người Việt Nam làm nghề trồng lúa. Vì vậy, nếu chúng ta “trồng” và chế biến gạo cho người dân thì đã tạo ra sự khác biệt lớn.
Đồng thời, xuất khẩu nông sản sang các nước khác gần như mang lại lợi nhuận ròng tuyệt đối – có nghĩa là – hầu như không cần nhập khẩu chúng thành văn hóa phục vụ. Khi trồng lúa “chế biến” cần nghiên cứu các giống lúa cao sản ngắn ngày để thâm canh tăng năng suất khiến đất bạc màu nhanh nên phải bón nhiều phân. .
>> Những khó khăn trong nông nghiệp Thu nhập hàng năm của nông dân trồng lúa là 40 triệu đồng / vụ – mật độ trồng càng cao thì dịch bệnh càng nhiều, càng cần nhiều sản phẩm, hóa chất, thuốc trừ sâu, thuốc chống dịch . Như vậy, nếu chi phí phân hóa học, thuốc bảo vệ thực vật mỗi năm đều tăng nhưng do sản lượng quá cao mà giá lúa không tăng thì sẽ không nghèo đi?
Thái Lan chỉ trồng một vài loại gạo trong nhiều thập kỷ. Ở Việt Nam, vô số loại gạo khác nhau đang thay đổi từng ngày. Điều này có đòi hỏi “phát triển bền vững”? Đó là vì tôi chỉ phân tích sơ qua về kiểu trồng lúa cũ của chúng ta, còn nếu đào sâu về xuất nhập khẩu gạo thì sẽ là “lãi giả”. Nếu chúng ta không thay đổi phương thức canh tác, phương thức tiêu thụ thì người trồng lúa xuất khẩu càng nhiều thì lợi nhuận càng giảm.
>> >> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang bình luận tại đây. —rừng
Leave a Response