Tôi nợ 650 triệu đồng

Có câu: Sai lầm lớn nhất của đời người là không biết điều. Khi đó tôi 27 tuổi, hiện tôi đang đảm nhiệm vị trí phòng kinh doanh của một công ty bảo hiểm nhân thọ. Tổng thu nhập hàng tháng khoảng 30 triệu. Có lẽ mức thu nhập này là đủ so với cuộc sống ở nông thôn.

Cuộc sống lẽ ra đã bình yên, nếu tôi không mắc sai lầm thì thật tuyệt, đây là một sai lầm không thể tha thứ. Tôi kết hôn được bốn năm và con gái tôi đã lấy chồng ba. Trước đây xảy ra nhiều chuyện, cô ấy tìm đến tôi, người khác đề nghị làm như vậy. Nhưng tôi yêu cô ấy, thậm chí nhiều hơn. Có lẽ vì cô ấy đã mất rất nhiều tiền và giờ lại rơi vào sai lầm của tôi, nên tôi càng hận bản thân mình hơn.

Sai lầm này bắt đầu từ tháng 6 năm 2020 đến tháng 10 năm 2020, và tôi đã lao vào. Nói đến đây, chắc chắn nhiều người sẽ chửi rủa một kẻ ngu dốt, tầm thường, làm nghề như tôi. Chính sự điên rồ, tham lam và thiếu hiểu biết đã đốt cháy 650 triệu lỗ, 200 triệu tiền tiêu vặt và 450 triệu đô la Mỹ vay nóng.

Còn trẻ thật, cho đến khi lao vào mảnh đất đó, tôi cũng chưa từng đụng đến đỏ đen, huống chi là không dám tưởng tượng. Tuy nhiên, đây là sự tham lam của chủ nhân, cách thể hiện khéo léo và những lời ngọt ngào: “Cứ ghi đi, phí một ngày, lại trúng thưởng”. Con trai “.

Chuyện này dẫn đến nợ nần chồng chất. Nó rất dài. Nó nổi lên vì lòng tham muốn lấy lại số tiền đã mất, vì tôi không muốn mọi chuyện thất bại, vì tình yêu của tôi. Dù sao cũng phải thế. Đến đây, tôi không bao giờ đụng đến nó khi chủ đòi tiền.

Tôi nói với vợ tôi rằng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tôi chỉ mong cô ấy có cơ hội quay đầu lại. Thà bị vợ đánh còn hơn. Chửi rủa hay ghét bỏ gì thì tôi thấy mình đáng sống hơn, đến đây thì cô ấy lại im lặng, khóc lóc bảo tôi đừng cố giải quyết chuyện này, đừng nói cho ai biết, tôi lấy chồng, mua ba mảnh đất ở quê, nợ nần chồng chất. Ngân hàng 400 triệu, bố mẹ đều làm nông bình thường nên không có tiền, giờ bán miếng đất khoảng 550 triệu cũng đủ trả nợ.

Tôi ghét mắc phải sai lầm lớn trong đời. Tôi đã đọc nhiều bài đánh giá của độc giả về trò chơi và không thể mất đi sự kết hợp này. Nhưng tôi tin rằng mình sẽ không bao giờ vô hiệu và phạm phải sai lầm này nữa.

Tôi chỉ yêu vợ vì bản thân, nhưng tôi đã hy sinh cho tôi Tuổi thanh xuân của tôi dành hết cho gia đình chăm lo cho chồng con, tôi cũng tin rồi mọi chuyện sẽ qua.

Trần Duy Linh

>> Quan điểm của VnExpress.net chưa chắc đã phù hợp. Xuất bản tại đây.


Tôi nợ 650 triệu đồng

Có câu: Sai lầm lớn nhất của đời người là không biết điều. Khi đó tôi 27 tuổi, hiện tôi đang đảm nhiệm vị trí phòng kinh doanh của một công ty bảo hiểm nhân thọ. Tổng thu nhập hàng tháng khoảng 30 triệu. Có lẽ mức thu nhập này là đủ so với cuộc sống ở nông thôn.

Cuộc sống lẽ ra đã bình yên, nếu tôi không mắc sai lầm thì thật tuyệt, đây là một sai lầm không thể tha thứ. Tôi kết hôn được bốn năm và con gái tôi đã lấy chồng ba. Trước đây xảy ra nhiều chuyện, cô ấy tìm đến tôi, người khác đề nghị làm như vậy. Nhưng tôi yêu cô ấy, thậm chí nhiều hơn. Có lẽ vì cô ấy đã mất rất nhiều tiền và giờ lại rơi vào sai lầm của tôi, nên tôi càng hận bản thân mình hơn.

Sai lầm này bắt đầu từ tháng 6 năm 2020 đến tháng 10 năm 2020, và tôi đã lao vào. Nói đến đây, chắc chắn nhiều người sẽ chửi rủa một kẻ ngu dốt, tầm thường, làm nghề như tôi. Chính sự điên rồ, tham lam và thiếu hiểu biết đã đốt cháy 650 triệu lỗ, 200 triệu tiền tiêu vặt và 450 triệu đô la Mỹ vay nóng.

Còn trẻ thật, cho đến khi lao vào mảnh đất đó, tôi cũng chưa từng đụng đến đỏ đen, huống chi là không dám tưởng tượng. Tuy nhiên, đây là sự tham lam của chủ nhân, cách thể hiện khéo léo và những lời ngọt ngào: “Cứ ghi đi, phí một ngày, lại trúng thưởng”. Con trai “.

Chuyện này dẫn đến nợ nần chồng chất. Nó rất dài. Nó nổi lên vì lòng tham muốn lấy lại số tiền đã mất, vì tôi không muốn mọi chuyện thất bại, vì tình yêu của tôi. Dù sao cũng phải thế. Đến đây, tôi không bao giờ đụng đến nó khi chủ đòi tiền.

Tôi nói với vợ tôi rằng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tôi chỉ mong cô ấy có cơ hội quay đầu lại. Thà bị vợ đánh còn hơn. Chửi rủa hay ghét bỏ gì thì tôi thấy mình đáng sống hơn, đến đây thì cô ấy lại im lặng, khóc lóc bảo tôi đừng cố giải quyết chuyện này, đừng nói cho ai biết, tôi lấy chồng, mua ba mảnh đất ở quê, nợ nần chồng chất. Ngân hàng 400 triệu, bố mẹ đều làm nông bình thường nên không có tiền, giờ bán miếng đất khoảng 550 triệu cũng đủ trả nợ.

Tôi ghét mắc phải sai lầm lớn trong đời. Tôi đã đọc nhiều bài đánh giá của độc giả về trò chơi và không thể mất đi sự kết hợp này. Nhưng tôi tin rằng mình sẽ không bao giờ vô hiệu và phạm phải sai lầm này nữa.

Tôi chỉ yêu vợ vì bản thân, nhưng tôi đã hy sinh cho tôi Tuổi thanh xuân của tôi dành hết cho gia đình chăm lo cho chồng con, tôi cũng tin rồi mọi chuyện sẽ qua.

Trần Duy Linh

>> Quan điểm của VnExpress.net chưa chắc đã phù hợp. Xuất bản tại đây.


Tôi bước ra khỏi “vùng an toàn” nơi tôi bán gà

Từ quê lên thành phố, sống tự lập và xa gia đình, tôi nhận ra rằng mình phải già đi từng ngày và bắt đầu hành trình khám phá bản thân và phát triển bản thân, dù thành công hay không. . Biết rằng ai cũng có thể tự do lựa chọn và quyết định trong cuộc đời mình, nhưng tôi vẫn mong rằng bạn và tôi hãy có sự lựa chọn sáng suốt nhất để sau này khi nhìn lại không phải hối hận. Tố Hữu viết: “Nếu là chim, là lá thì chim hót, lá nên xanh” Tôi sẽ cố gắng để một con chim khác hót ở xa và chiếc lá xanh trong thiên nhiên của tôi. Nhưng để được như chim và lá, tôi phải rèn luyện rất nhiều qua hai điều sau:

Cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đã đặt ra

Khoảng hai năm trước, tôi là sinh viên đại học. Từ đất nước đến phố xá đều xa lạ, đầy bỡ ngỡ và ngại ngùng. Tôi đã vượt qua vùng an toàn của mình và đặt ra mục tiêu là bán được 5 triệu đồng gà khô lá chanh trong 21 ngày. Trong quá trình đạt được mục tiêu, đôi khi tôi muốn bỏ cuộc vì ngại giao tiếp với người lạ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Nếu mình không dốc hết sức thì có lẽ không bao giờ có cơ hội làm lại.” Cuối cùng, tôi đã chiến thắng thử thách và bước ngoặt cho thấy tôi đã trưởng thành.

Đấu tranh cho lý tưởng sớm muộn gì cũng thành công. Do đó, đừng ngủ quên vì chiến thắng. Tốt hơn mỗi ngày. Ngay cả khi bạn xuất phát ở vạch đích, không ai nếm trải thành công mà không gặp thất bại. Hay nói một cách đơn giản, ngay cả khi chúng ta đang nấu nướng, đôi khi thức ăn sẽ bị biến chất do lần nấu đầu tiên hoặc những lý do khác. Nói chung là sẽ có những bước lùi, và tùy theo ngành nghề, môi trường … mà chúng ta sẽ phải đối mặt.

Khi không còn phù hợp thì chấp nhận buông-không còn buông-vì đã thua ai rồi thì không còn phù hợp chúng tôi. Nhưng khi chúng ta từ bỏ vì điều gì đó không phù hợp, chúng ta sẽ mở ra cánh cửa cho những cơ hội mới. Khi phỏng vấn thất bại, tôi phàn nàn về lý do thất bại. Ví dụ, thông qua một số câu nói như “Tôi đã không may mắn hôm nay”, “bởi vì người phỏng vấn đã không nhìn thấy toàn bộ sự việc.” Nhưng thực tế, tôi đã thất bại. Tôi cần im lặng và suy nghĩ về bài học này để có hành động tiếp theo thay vì phàn nàn.

Cuối cùng, tôi chấp nhận sự kém cỏi của mình so với đối thủ trong cuộc phỏng vấn. Kể từ đó, tôi đã có cơ hội sửa chữa những sai lầm và trau dồi kỹ năng của mình. Thành công mỉm cười với tôi. Tôi đã chấp nhận thất bại và thoát khỏi nó. Tôi nghĩ chúng ta hơn nhau ở điểm nào mà dám manh động? Thay vì mất hoặc không chấp nhận sự thật này, tốt hơn là bạn nên lãng phí thời gian. Hãy chấp nhận và cho phép bạn đặt quyết tâm mạnh mẽ xuống, như thể bạn đang nỗ lực để đạt được mục tiêu của mình.

Dù thế nào đi nữa, bản thân em phải là những bông hoa thơm ngát, luôn tỏa nắng. Vì không ai biết ngày mai sẽ như thế nào nên cần phải sống thật trọn vẹn để mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa. Một điều chắc chắn là dù thành công chưa mỉm cười với bạn nhưng thành công sẽ đến vì bạn đã nỗ lực hết mình và kiên trì!

Nguyễn Thị Yến Mi

>> Bài viết có thể không phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Ở riêng vì vợ là giáo viên

Với tư cách là chồng của cô giáo, bố của một học sinh trung học rất khó chịu và cảm thấy rằng gia đình tôi thực sự sắp tan vỡ. Trong sáu tháng, vợ tôi đã học các khóa học mới, và cô ấy chỉ là một giáo viên lịch sử ở trường đại học, không có sinh viên cần học thêm. Thế mà vợ không ngày nghỉ, con cái mặc kệ, tối về nhà đánh máy cả đêm đến 12 giờ đêm. Ngày nào không gõ máy tính, cô ấy cũng học trên mạng. Chúng tôi sống “ly thân” trong sáu tháng.

Mọi bài tập, mọi thói quen tập thể dục sẽ trở nên lộn xộn, và trật tự gia đình sẽ bị đảo lộn. Tất cả. Tôi đã nhiều lần mong vợ từ bỏ sự nghiệp dạy học vất vả, nhưng rốt cuộc, một cử nhân lịch sử có thể kiếm được nghề gì ngoài việc dạy học?

Tôi không muốn đánh giá thấp bất kỳ ai hay bất kỳ nghề nào, đó là điều chắc chắn. Nhưng với kỹ năng sống trong khuôn khổ sư phạm như vợ tôi thì ít ai có thể thành công ở các ngành khác. Tôi không dám nghĩ cho người khác. Bởi vì nếu bạn không nghĩ đến cuộc sống của chính mình, thì gia đình bạn có quyền gì khi chăm sóc người khác?

Truyện nào cũng vậy, ngoài chuyện tình cảm còn có cơm áo gạo tiền. Cơm, tiền. Gia đình tôi làm giáo viên đã ba đời, nhưng không ai đủ thời gian để dạy thêm chứ đừng nói là nghỉ ngơi. Bây giờ là họp hội đồng, ngày mai giải quyết, còn lại là chuyên môn, cơ bản là giáo viên kiêm nhiệm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ nghỉ theo kế hoạch. Là một người bình thường chứ không phải siêu nhân, sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi nên chịu đựng vì gia đình, vợ con hay vì sự nghiệp giáo dục của đất nước? Nhiều người nói đã là giáo viên thì phải hy sinh hết mình vì nghề, nhưng tôi thấy việc bỏ nhiều hạnh phúc cá nhân như vậy có đáng không? Vì biết vợ không vui khi phải làm công việc như thế này nên đôi khi tôi nghĩ “mình nên buông tha cho người khác hứng thú hơn với công việc này?” –NNN

>> Không nhất thiết Phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Chỉ chăm sóc người già, không tranh giành quyền thừa kế

Khi cha mẹ tôi yêu cầu gia đình của đứa con út của tôi kết nối với gia đình tôi, xin hãy đọc câu chuyện rắc rối này. Bố mẹ tôi sống với ông bà nội cho đến khi lớn lên và mất. Các cô chú ở xa đã làm việc này, nhưng bố mẹ tôi hàng ngày chăm sóc ông bà. Mọi việc ăn, ở, ngủ nghỉ bố mẹ đều lo lắng. Vì lớn tuổi nên đôi khi bà cũng chửi mắng con cái sai trái nhưng bố mẹ tôi luôn có trách nhiệm với con cái.

Thật là khó hiểu khi sống chung với người già. Cặp đôi chọn cách kết hôn, nhưng họ cãi vã mỗi ngày. Trẻ sau khi sinh ra phải được chăm sóc đầy đủ ngay từ khi còn nhỏ, ở tuổi vị thành niên rất khó kỷ luật, nhiều khi phải lựa chọn theo đặc điểm riêng để chăm sóc. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thêm cha mẹ để chăm sóc và quan tâm mỗi ngày?

Những người không sống với cha mẹ của họ không hiểu những rào cản này. Tình yêu của cha mẹ không thể làm được điều này.

Chúng ta đã chứng kiến ​​nhiều trường hợp con cái đánh cha mẹ, cháu đánh ông bà vì không chịu nổi áp lực của cha mẹ. Chăm sóc người già. Vì những người này không thể hóa trang và bị mắng nhiếc vì tuổi già nên họ lú lẫn, không phân biệt được phải trái.

Vì vậy, điều này không nên so sánh với những người trẻ tuổi. Khi con út phải phụng dưỡng cha mẹ, sao mọi người không so đo nhau? Nay cha mẹ sắp về nơi suối vàng, có tính là đất tổ? Trước đó, có ai nghĩ rằng việc chăm sóc cha mẹ sẽ được hưởng lợi từ mảnh đất mà họ để lại?

Trương Khắc Lương

>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Có nên bỏ văn phòng bán bánh tráng trộn không?

Tôi và chồng mới cưới nhau được hai năm. Chúng tôi đã có một em bé bảy tháng tuổi và bà ngoại để giúp chúng tôi. Vợ chồng tôi sống ở huyện Nhà Bè, TP HCM và cùng làm. Hiện tại, chúng tôi chưa tích lũy được gì. Năm nay, do ảnh hưởng của dịch Covid-19 nên khối lượng công việc của chúng tôi cũng giảm đi, thu nhập cũng giảm đi rất nhiều so với trước đây. Vì vậy, tôi đang tính bán một thứ gì đó để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.

Mình đang có ý định thuê vỉa hè bán bánh tráng trộn dọc đường Huỳnh Tấn Phát vì đoạn này tập trung đông. Ngoài ra, tôi có một công thức bánh tráng trộn mới, được nhiều bạn bè đồng nghiệp đón nhận và ủng hộ nồng nhiệt. Mọi người đề nghị tôi mở rộng bán hàng, nhưng vì sợ hãi nên tôi lại chần chừ mãi.

Hiện tại trước tình hình kinh tế khó khăn nên tôi càng có quyết tâm cao. , Động lực để làm điều đó. Tôi muốn mạo hiểm để thử dự án này. Tuy nhiên, ở Sài Gòn, người ta thường bán món này, và sự cạnh tranh sẽ rất khốc liệt. Do đó, tôi muốn biết ý tưởng kinh doanh của mình có khả thi không?

Xuan Tuyen

>> Các ý kiến ​​chưa chắc đã phù hợp với ý kiến ​​của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


“Phụ nữ TP.HCM ngại có con vì sợ stress”

Môi trường của tôi, môi trường phát triển … cái đẹp cũng vậy, nhưng còn quá nhiều bất cập, vấn đề này có nguy cơ ảnh hưởng lớn đến sự trưởng thành của trẻ.

Vuongtran. 206-Chia sẻ Về vấn đề này, độc giả Lê Minh Châu bình luận về ý kiến ​​sợ sinh con do áp lực: “ Đây là lý do tại sao thế hệ chúng tôi không được như thế hệ cũ. Trước đây chỉ cần ăn no mặc ấm nhưng bây giờ phải ăn ngon mặc đẹp vì ai cũng muốn cho con cái ăn ngon, sợ không cung cấp được những thứ này nên không dám sinh con. . Với ý tưởng này, tôi mới dám có con. Bạn tôi cũng đã ra trường, lập gia đình, tính toán nhiều thứ trong quá khứ và nói để dành đủ tiền nuôi con (sinh ra bao nhiêu tiền là đủ, còn cần trở thành B …) vì Anh không muốn sinh con nên bạn anh không để ý đã mang thai và sảy thai ngoài ý muốn.

Sau vụ này, bạn tôi đổi ý, sinh hai con, lương không tăng, tích góp chưa nở mà cuối cùng nuôi mấy đứa nhỏ. Bạn tôi kết luận: “Lúc đó phải đợi dành dụm đủ tiền thì sẽ không có con, không hiểu sao vẫn đủ tiền nuôi con này” “Mình nghĩ cuối cầu tự nhiên. Thuyền thẳng “Theo tôi, những người sợ sinh con chỉ sợ chịu trách nhiệm, còn những người dám sinh con mới thực sự dũng cảm.” — >> Ý kiến ​​chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.


Hối hận vì không kết hôn sớm

(Bài “Làm thế nào chưa chắc đã trùng với quan điểm của VnExpress.net.”)

Tôi lo chưa xong, chưa dành dụm, lương cũng chẳng khá hơn vợ. Tôi có con, tôi muốn gì …? Nói chung, những suy nghĩ tiêu cực khiến tôi chần chừ trong việc lập gia đình.

Hiện tại, sau khi kết hôn, tôi thấy mình nghĩ theo cách này là quá sai lầm. Cuộc sống vợ chồng là sự đồng cảm, nhân ái và chia sẻ trách nhiệm, cùng nhau gánh vác trách nhiệm chứ không phải một trong hai. Vợ chồng tôi không có gì thay đổi về công việc hay thu nhập, nhưng chúng tôi có cuộc sống rất tốt và có thể chăm sóc cho bé đầu lòng.

>> Đứa trẻ không lấy chồng già ai thèm quan tâm?

Tôi cũng muốn chia sẻ thông tin về việc tìm kiếm cặp đôi. Nếu bạn muốn thoát khỏi kiếp độc thân, hãy sống tích cực và tìm cách mở rộng mối quan hệ, giữ liên lạc với càng nhiều người khác giới càng tốt.

Không có nơi nào để cung cấp miễn phí cho đối tác và vợ / chồng. . Tùy theo độ tuổi và hoàn cảnh của mình, hãy đưa ra những tiêu chí chọn bạn đời phù hợp, đừng quá đề cao mà sa ngã, tổn hại đến lòng tự trọng.

Cuối cùng, đừng ngần ngại chấp nhận rủi ro để tìm hiểu cơ hội nghiên cứu. Rủi ro đôi khi dẫn đến thành công ngoài mong đợi. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần và đừng lo lắng.

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.

dttrung.dsi


6 cách làm giàu mà không cần bằng cấp

-Một người làm giàu nhờ hoạt động xổ số hoặc các trò chơi “may rủi” khác. Nhược điểm của việc làm giàu là “xác suất rất thấp”, thậm chí nhiều người “phá sản” vì “ngu” mà bỏ mặc việc sản xuất nguyên liệu hoặc các công việc khác trong sản xuất tài nguyên, thậm chí nó còn gây ra rủi ro lớn. Các khoản chi lớn hơn thu nhập. Chưa kể, sau khi trúng giải thưởng lớn, nhu cầu tiêu dùng của họ tăng cao, nhưng kỹ năng quản lý tài chính kém, không thể cân bằng cuộc sống và công việc, dẫn đến những khoản chi tiêu lớn, khiến họ lâm vào cảnh nợ nần, trở thành con nợ của người khác. -6 Sự kết hợp của nhiều hơn một trong các yếu tố trên

Tất nhiên, có nhiều trường hợp làm giàu mà không cần học, và cũng có sự kết hợp của các phương pháp làm giàu nêu trên.

Thanh Tuệ

>> Nhận xét không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Tôi bước ra khỏi “vùng an toàn” nơi tôi bán gà

Từ quê lên thành phố, sống tự lập và xa gia đình, tôi nhận ra rằng mình phải già đi từng ngày và bắt đầu hành trình khám phá bản thân và phát triển bản thân, dù thành công hay không. . Biết rằng ai cũng có thể tự do lựa chọn và quyết định trong cuộc đời mình, nhưng tôi vẫn mong rằng bạn và tôi hãy có sự lựa chọn sáng suốt nhất để sau này khi nhìn lại không phải hối hận. Tố Hữu viết: “Nếu là chim, là lá thì chim hót, lá nên xanh” Tôi sẽ cố gắng để một con chim khác hót ở xa và chiếc lá xanh trong thiên nhiên của tôi. Nhưng để được như chim và lá, tôi phải rèn luyện rất nhiều qua hai điều sau:

Cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đã đặt ra

Khoảng hai năm trước, tôi là sinh viên đại học. Từ đất nước đến phố xá đều xa lạ, đầy bỡ ngỡ và ngại ngùng. Tôi đã vượt qua vùng an toàn của mình và đặt ra mục tiêu là bán được 5 triệu đồng gà khô lá chanh trong 21 ngày. Trong quá trình đạt được mục tiêu, đôi khi tôi muốn bỏ cuộc vì ngại giao tiếp với người lạ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Nếu mình không dốc hết sức thì có lẽ không bao giờ có cơ hội làm lại.” Cuối cùng, tôi đã chiến thắng thử thách và bước ngoặt cho thấy tôi đã trưởng thành.

Đấu tranh cho lý tưởng sớm muộn gì cũng thành công. Do đó, đừng ngủ quên vì chiến thắng. Tốt hơn mỗi ngày. Ngay cả khi bạn xuất phát ở vạch đích, không ai nếm trải thành công mà không gặp thất bại. Hay nói một cách đơn giản, ngay cả khi chúng ta đang nấu nướng, đôi khi thức ăn sẽ bị biến chất do lần nấu đầu tiên hoặc những lý do khác. Nói chung là sẽ có những bước lùi, và tùy theo ngành nghề, môi trường … mà chúng ta sẽ phải đối mặt.

Khi không còn phù hợp thì chấp nhận buông-không còn buông-vì đã thua ai rồi thì không còn phù hợp chúng tôi. Nhưng khi chúng ta từ bỏ vì điều gì đó không phù hợp, chúng ta sẽ mở ra cánh cửa cho những cơ hội mới. Khi phỏng vấn thất bại, tôi phàn nàn về lý do thất bại. Ví dụ, thông qua một số câu nói như “Tôi đã không may mắn hôm nay”, “bởi vì người phỏng vấn đã không nhìn thấy toàn bộ sự việc.” Nhưng thực tế, tôi đã thất bại. Tôi cần im lặng và suy nghĩ về bài học này để có hành động tiếp theo thay vì phàn nàn.

Cuối cùng, tôi chấp nhận sự kém cỏi của mình so với đối thủ trong cuộc phỏng vấn. Kể từ đó, tôi đã có cơ hội sửa chữa những sai lầm và trau dồi kỹ năng của mình. Thành công mỉm cười với tôi. Tôi đã chấp nhận thất bại và thoát khỏi nó. Tôi nghĩ chúng ta hơn nhau ở điểm nào mà dám manh động? Thay vì mất hoặc không chấp nhận sự thật này, tốt hơn là bạn nên lãng phí thời gian. Hãy chấp nhận và cho phép bạn đặt quyết tâm mạnh mẽ xuống, như thể bạn đang nỗ lực để đạt được mục tiêu của mình.

Dù thế nào đi nữa, bản thân em phải là những bông hoa thơm ngát, luôn tỏa nắng. Vì không ai biết ngày mai sẽ như thế nào nên cần phải sống thật trọn vẹn để mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa. Một điều chắc chắn là dù thành công chưa mỉm cười với bạn nhưng thành công sẽ đến vì bạn đã nỗ lực hết mình và kiên trì!

Nguyễn Thị Yến Mi

>> Bài viết có thể không phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


điểm số trực tiếp bet365_bet365 chau a_cách vào bet365