“Lễ xuân về nhà sau dịch”

Tôi sinh ra ở thành phố Zhilin, thành phố Haiyang. Có bố mẹ tôi, họ hàng của tôi và họ hàng của tôi. Những ngày này, cái tên thường được nhắc đến, nhưng không hiểu sao không ai muốn.

Tôi tự hào giới thiệu quê hương với các học trò của mình, đất nước của “Tinh thần Thầy”. Có Côn Sơn, Kiếp Bạc, đền thờ Giáo sư Nguyễn Trãi, Chu Văn An và những người con quê chân chất nhưng mến khách. Em cũng rất vui khi chia sẻ với bố mẹ kế hoạch 6 tháng nữa về quê ăn Tết, ông bà không thấy cháu ngoại đâu. Nhưng giờ quê tôi đang chống chọi với dịch bệnh. Có lẽ kế hoạch về quê ăn Tết năm nay của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Tôi đã gọi điện về nhà được hai ngày, chỉ mong có tin vui với bố mẹ, chị gái và làng xóm. Mấy lần đầu mẹ bảo cứ yên tâm, đừng lo, “đến Tết thì dịch xong”. Sau đó, sau khi các phương tiện truyền thông báo cáo rằng Haiyang có thêm trường hợp Covid-19, tôi miễn cưỡng gọi điện về nhà ngay lập tức. Ngay lúc đó, mẹ tôi khóc: “Cô lập đến mùng 6 Tết, về quê đi con. Con đừng lo”

Tôi cúp máy vì không muốn mẹ biết nước mắt tôi đang rơi. Cô ấy sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng cô ấy phản đối tôi. Quê tôi đêm qua không ngủ, và nhiều đứa trẻ Haiyang trên khắp đất nước có lẽ đã ngủ với quê hương cả đêm.

Cả một vùng quê yên bình đang vào Tết, biết bao gia đình quanh năm sum họp, xum vầy mong Tết bán rau, củ. Còn với những người bán đào, quất, hoa, cây cảnh… Không ngờ, Covid lại ra tay. Hôm qua, thành phố đã được cách ly. Ngoài nỗi lo về dịch bệnh, còn nhiều nỗi lo khác, đau đáu nghĩ đến trong tương lai.

Ngày 17 tháng 12, một ngày bận rộn mà lẽ ra là một ngày bận rộn, bây giờ phải phấn khích. Mẹ tôi nói: “Tết xong sẽ về sau”. Có lẽ. Tôi sẽ không buồn vì Tết này không được đưa các con về với ông bà ngoại, vì tôi biết cả nước sẽ hướng về quê hương, chỉ cầu mong sức khỏe cho mọi người. Ở trung tâm dịch thuật, hàng giờ, hàng phút có bao nhiêu bác sĩ, công an, bộ đội, sinh viên … đến giúp đỡ bà con quê tôi. Với kinh nghiệm chống dịch của mình, tôi tin rằng Covid sẽ nhanh chóng khoanh vùng và biến mất.

Nhưng chỉ khi quê hương thanh bình, đất nước mình mới có hoa mắt. Vậy là Tết chắc chắn sẽ về. Khi đó, tôi sẽ đưa con đi “Vui hội đầu xuân” cùng ông bà. Bây giờ, tôi sẽ ở yên một chỗ và tuân thủ luật chống dịch. Tôi biết điều cha mẹ lo lắng nhất là sức khỏe của con cái, con cái ở xa, mấy ngày nữa là Tết …

NguyễnDiu

>> Bài viết chưa chắc đã như ý Vue VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


“ Người nhà buồn vì Tết ”

Câu hỏi Tết, về quê một tuần có được 45 triệu không? Được nhiều bạn đọc quan tâm. Bạn đọc Trần Phương chia sẻ trường hợp không đủ tiền trong dịp Tết nhưng vẫn cố về quê:

Anh chị em tôi đều là công nhân, còn con cái ăn học. Hội xuân này, tôi phải gửi 10 triệu đồng mới được bồi hoàn. Mua vé thì tốn tiền mà phải nhét vào ghế cuối như xác chết.

Do đặt muộn nên vé tàu chỉ còn ghế phụ (ghế nhựa). Hành lý của ba người chắc chắn phải đi taxi. Sau đó dùng tiền để mua quà, áo ấm, quần áo Tết. Sau vài ngày, hãy ra khỏi xe. Ông bà nội ngoại hai bên vui vẻ. Cháu trai, mua hàng Tết và bánh trái hương vị. Nó có giá hơn 20 triệu? Người độc thân thì dễ, cả nhà tốn nhiều tiền. Chưa kể, đây là quà cho các cô chú. Vậy, kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân có thú vị không?

Độc giả Cát Bụi chỉ ra: Tôi đã nhiều năm đón Tết một mình nơi đất khách quê người nên nếu không vì một số hoàn cảnh nào đó thì Tết của tôi cũng vui rồi. .

Nếu các em đang gặp khó khăn trong việc quay trở lại đoàn do khó khăn về tài chính, tôi thậm chí còn đề nghị các em nên ở lại thay vì về với kinh tế khá giả thì nên về quê. Thương con thì phải thực tế, đừng ép con làm thế, hàng xóm đẹp quá. Không ai có thể thay thế con tôi.

Sau kỳ nghỉ Tết dài ngày, tôi chỉ biết đau ở đâu. Nếu bạn chỉ có thể về một lần trong năm, bạn nên về vào những dịp khác thay vì Tết. Tôi sẽ không đánh giá một người bất hiếu qua câu hỏi ngày Tết Một người hiếu thảo không để cha mẹ phải chăm sóc, một người không phá phách gia đình là người có đạo đức. Nghiện rượu, ma tuý, trộm cắp, bạo hành… Tết nào cũng về thăm cha mẹ, nhân tiện cũng tốn một khoản, thử hỏi người này có hiếu không? ). Tôi không dám nói rằng nếu bọn trẻ có điều kiện tài chính, chúng không có ngày nghỉ ở Tate, và việc về vài lần trong năm là chuyện bình thường. Độc giả của -Tamduk có cùng quan điểm: phải về nhà ăn tết mới là người hiếu hay sao? Vì vậy, nhiều người không kiếm đủ ăn phải vay tiền về vì cha mẹ đã lớn tuổi?

Tôi thường hiểu các tình huống khác nhau. Trong thâm tâm, Hiếu không phải là bất hiếu như bao cha mẹ giả dối, cha mẹ bệnh tật bắt cô không quan tâm nhưng nhà nào cũng có khách quan tâm như tôi. – Tình bạn

>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Khi bán gạo nếp, cô kiếm được 50 triệu đồng mỗi tháng

Cường độ của n là bao nhiêu? Những cá nhân khác biệt và khó thích nghi với “nhóm” bị loại bỏ và không được phép tham gia, chứ đừng nói đến thứ bậc trong nhóm.

Nhiều người không thể làm giám đốc, quản lý, trình độ kỹ thuật, kiến ​​thức nghề ngang bằng, thậm chí lạc hậu với sinh viên mới ra trường (do bắt kịp mô hình nghiên cứu, kỹ thuật sản xuất của nhà trường), nhưng giới trẻ vẫn bỏ lại đằng sau khá xa. Bởi vì sự đơn giản, địa vị và tầm ảnh hưởng, lợi thế của những người lập mô hình, chủ sở hữu và vận hành hệ thống quản lý, những điều này đều không có.

Nguyên tắc Điều tôi muốn nói tới tiếp theo là “sự cân bằng giữa con mồi và thợ săn”. Cơ cấu và quy mô của nhóm thợ săn phải có thể giảm và tăng theo “con mồi”. Những đàn sói lớn sẽ săn những động vật lớn, như hươu, nai, nai sừng tấm … Nhưng khi con mồi lớn không còn hoặc khan hiếm, đàn sói phải chia thành từng nhóm nhỏ để đảm bảo kết quả. Mỗi cuộc đi săn bao gồm chuột, thỏ … bạn có thể chăn nuôi gia súc với quy mô tương ứng.

Khi áp dụng công tác hướng nghiệp, bạn sẽ thấy công việc không có tương lai, không có tầm nhìn xa, các trường lớn sẽ dần bị đào thải và giảm sút; ở đỉnh cao nghề nghiệp, các công việc tương lai với thị trường rộng lớn sẽ phát triển nhanh chóng .

Vì hệ thống có khả năng “ký sinh” tốt, cô có thể bán gạo nếp rất nhanh và thậm chí còn có thu nhập. Hơn rất nhiều khách hàng của mình. Trên thực tế, có rất nhiều người thành công nhưng không bằng cấp. Điểm khác biệt là mọi người đều có khả năng tự học, chọn thị trường tiềm năng và học cộng sinh.

Thanh Tuệ

>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. . Xuất bản tại đây.


Mẹ bỏ lỡ ba mùa giải vì bệnh ung thư

Mẹ tôi mất đã ba năm rồi. Bà là một phụ nữ nông thôn, chưa bao giờ đi máy bay, bà vào Sài Gòn (Sài Gòn) khám sức khỏe lần đầu thì phát hiện có khối u ác tính.

Trước đây, tôi đã 60 tuổi, nhưng mẹ tôi vẫn còn khỏe và bà vẫn đang làm ruộng. Tôi có gia đình và một em gái mới ra trường, đi làm mấy năm nay không có nhiều tiền, chưa kịp báo hiếu thì mẹ tôi đã bỏ đi. Gia đình tôi không có ai bị ung thư nên tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người thân của mình sẽ bị ung thư. Vài tháng trước khi bà lâm bệnh, mẹ tôi mất trí nhớ đột ngột, có lúc quên, có khi không nhớ đường về nhà, dù chỉ chưa đầy nửa dặm đường. Mẹ đặc biệt ngủ nhiều. Cha tôi cho rằng đó là bệnh của người già.

Khi tình trạng của cháu trở nên tồi tệ, tôi và chị gái lập tức đưa cháu lên Sài Gòn khám thì bác sĩ bảo cháu bị ung thư não, bệnh tình rất nặng, rất xấu. Sau ba tháng nằm viện, chúng tôi chọn được phòng tốt để cho bà uống thuốc, tốn hơn một tỷ mà bà vẫn chết .—— >> Mẹ tôi bị nhốt trong bếp “Chết” 30 Tết– -Con gái chưa chồng sẽ mất mẹ. Ngày trở về dương gian, cô không khóc, sâu thẳm và đôi mắt cô có thể sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Đời con chưa đầy 30 mà mẹ không còn, không còn khổ nữa?

Mùa xuân đến rồi, còn đâu bóng mẹ đây? Tôi tiếc quãng thời gian ở Sài Gòn, nhưng bù lại tôi chẳng làm được gì. Nếu phải đưa cô ấy đi khám hoặc tầm soát ung thư sớm, có lẽ chúng ta có thể cùng cô ấy thanh xuân. Các bạn ạ, đời người là vô thường. Không ai nghĩ rằng anh ấy sẽ ốm nặng, và cũng không ai nghĩ rằng những người thân của anh ấy sẽ rời bỏ em.

Vì vậy, hãy chăm sóc cha mẹ của bạn. Nếu bạn muốn mặc cho bố mẹ một chiếc áo đẹp, một vài món ăn ngon hay đưa ông bà đi chơi thì hãy thực hiện ngay trước khi quá muộn. Hãy quan tâm đến sức khỏe của người già và dặn dò họ không được bỏ qua những triệu chứng bệnh của mình. Người dân vùng nông thôn thường nghĩ cơn đau là bình thường và sẽ thuyên giảm nếu mua thuốc uống trong vài ngày, nhưng thực tế đây có thể là dấu hiệu của bệnh.

Tết đừng sợ về quê không có tiền hay mua quà gì đó mà lo không thấy bóng khi về.

Anh Hào

>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Cô bán xôi có tốt hơn cử nhân không?

Trong khi tác giả Thanh Tuệ đang kể câu chuyện “Cô bán xôi kiếm 50 triệu đồng một tháng” thì sáng nay tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với con:

Tôi chở con đi học và ghé vào một con đường người bán hàng, Mua một gói gạo nếp. Tôi hỏi con:

– Con có biết một người phụ nữ giỏi bán gạo nếp có thể kiếm 50 triệu tệ một tháng không? Mặc dù bằng cử nhân thường chỉ kiếm được 7 đến 8 triệu.

– Đi học đi bán gạo nếp không phải tốt hơn sao?

– Bạn thử nghĩ xem, có vấn đề gì với việc này không?

– Vì có ít phụ nữ bán xôi hơn sinh viên tốt nghiệp đại học, thu nhập của bạn có cao hơn không? Đây là một phần của lý do. Nhưng xét về năng lực cá nhân, bạn nghĩ bằng cử nhân có thực sự tốt hơn cô Nuomi? Ý tôi là, những người giỏi nhất thường kiếm được nhiều tiền hơn.

– Tôi nghĩ họ bán gạo nếp và không thể làm công việc bàn giấy … Vì vậy, cử nhân sẽ tốt hơn.

– Nhưng cử nhân không được bán gạo nếp?

– Vậy bạn so sánh như thế nào?

– Hãy dựa vào khả năng của mọi người để thực hiện nhiệm vụ của họ và chi tiết của từng công việc. Tôi nghĩ nhân viên văn phòng chỉ cần đi làm đúng giờ và làm những gì người khác yêu cầu. Bán gạo nếp có vẻ khó hơn nhiều .—— Bán gạo nếp có khó không? – – – đúng rồi. Cô bán xôi với tư cách là một “nữ doanh nhân”. Chị phải có bí quyết kinh doanh, đó là bí quyết làm ra gạo nếp ngon, mua nguyên liệu đầu vào, ngâm, đảo, trộn, nấu… Chị cũng phải tính toán chính xác lượng khách vào các ngày khác nhau và chọn địa điểm. Quan hệ khách hàng, quản lý tiền mặt… Điều quan trọng nhất là bạn phải dậy thật muộn và dậy thật sớm để bán được nhiều sản phẩm nhất có thể. Có rất nhiều chức năng liên quan, không phải ai cũng làm được.

– Ồ, vậy bạn có thể bán gạo nếp phải không?

– Vậy bây giờ tôi hỏi bạn, bạn có thể bán gạo nếp không? Tốt nghiệp đại học?

– Cô bán gạo nếp.

– Con trai, không phải đâu. Một người bán gạo nếp giỏi sẽ có thể kiếm được 50 triệu đồng mỗi tháng, cao hơn nhiều so với những cử nhân thông thường. Nhưng một cử nhân giỏi có thể kiếm được 500 triệu đô la trở lên. Bạn có biết tại sao? Bởi lẽ, những bà bán xôi thường chỉ thấy ở những khu chợ chật hẹp, khách mua sắm ngoài đường. Độc giả của chương trình cấp bằng sẽ tìm hiểu về lịch sử kinh tế của đất nước và bán nó cho mọi người trên khắp thế giới. Tầm nhìn của họ tốt hơn, bạn chỉ cần kiên trì, đi đúng hướng sẽ kiếm được gấp 100 lần người bán gạo nếp.

– Con hiểu rồi bố ạ .—— Vậy theo ý kiến ​​của bố thì bằng đại học nghề bán gạo nếp cái gì tốt hơn?

Nguyễn Xuân Quang

>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


“ Người nhà buồn vì Tết ”

Câu hỏi Tết, về quê một tuần có được 45 triệu không? Được nhiều bạn đọc quan tâm. Bạn đọc Trần Phương chia sẻ trường hợp không đủ tiền trong dịp Tết nhưng vẫn cố về quê:

Anh chị em tôi đều là công nhân, còn con cái ăn học. Hội xuân này, tôi phải gửi 10 triệu đồng mới được bồi hoàn. Mua vé thì tốn tiền mà phải nhét vào ghế cuối như xác chết.

Do đặt muộn nên vé tàu chỉ còn ghế phụ (ghế nhựa). Hành lý của ba người chắc chắn phải đi taxi. Sau đó dùng tiền để mua quà, áo ấm, quần áo Tết. Sau vài ngày, hãy ra khỏi xe. Ông bà nội ngoại hai bên vui vẻ. Cháu trai, mua hàng Tết và bánh trái hương vị. Nó có giá hơn 20 triệu? Người độc thân thì dễ, cả nhà tốn nhiều tiền. Chưa kể, đây là quà cho các cô chú. Vậy, kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân có thú vị không?

Độc giả Cát Bụi chỉ ra: Tôi đã nhiều năm đón Tết một mình nơi đất khách quê người nên nếu không vì một số hoàn cảnh nào đó thì Tết của tôi cũng vui rồi. .

Nếu các em đang gặp khó khăn trong việc quay trở lại đoàn do khó khăn về tài chính, tôi thậm chí còn đề nghị các em nên ở lại thay vì về với kinh tế khá giả thì nên về quê. Thương con thì phải thực tế, đừng ép con làm thế, hàng xóm đẹp quá. Không ai có thể thay thế con tôi.

Sau kỳ nghỉ Tết dài ngày, tôi chỉ biết đau ở đâu. Nếu bạn chỉ có thể về một lần trong năm, bạn nên về vào những dịp khác thay vì Tết. Tôi sẽ không đánh giá một người bất hiếu qua câu hỏi ngày Tết Một người hiếu thảo không để cha mẹ phải chăm sóc, một người không phá phách gia đình là người có đạo đức. Nghiện rượu, ma tuý, trộm cắp, bạo hành… Tết nào cũng về thăm cha mẹ, nhân tiện cũng tốn một khoản, thử hỏi người này có hiếu không? ). Tôi không dám nói rằng nếu bọn trẻ có điều kiện tài chính, chúng không có ngày nghỉ ở Tate, và việc về vài lần trong năm là chuyện bình thường. Độc giả của -Tamduk có cùng quan điểm: phải về nhà ăn tết mới là người hiếu hay sao? Vì vậy, nhiều người không kiếm đủ ăn phải vay tiền về vì cha mẹ đã lớn tuổi?

Tôi thường hiểu các tình huống khác nhau. Trong thâm tâm, Hiếu không phải là bất hiếu như bao cha mẹ giả dối, cha mẹ bệnh tật bắt cô không quan tâm nhưng nhà nào cũng có khách quan tâm như tôi. – Tình bạn

>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


“Phụ nữ sợ có con vì đàn ông không hy sinh được mình”

Phụ nữ thường mơ nhiều hơn nam, nhưng thực tế hiện tại không cho phép họ mơ. Điều tra quốc gia về bạo lực đối với phụ nữ ở Việt Nam năm 2019 cho thấy gần 2/3 phụ nữ (gần 63%) đã từng trải qua một hoặc nhiều hình thức bạo lực thể chất hoặc tình dục, bạo lực tình cảm và kinh tế và kiểm soát các hành vi trong cuộc sống của chồng. Trong 12 tháng qua, gần 32% phụ nữ bị bạo lực.

Mặc dù thế giới chỉ là một nửa. Đã phỏng vấn gần 6.000 phụ nữ trong độ tuổi từ 15 đến 64 và kết quả cho thấy ở Việt Nam, hầu hết bạo lực là do chồng của họ. So với thống kê đầu tiên do Tổ chức Y tế Thế giới thực hiện vào năm 2010, con số này đã giảm, do phụ nữ trẻ phải chịu bạo lực ít hơn các bà mẹ và tỷ lệ kết hôn cũng thấp hơn. .

Cuối cùng, công nghệ này có thể mô tả phụ nữ trong đời thực tốt hơn trước đây, do đó làm giảm hứng thú kết hôn. Ngoài những nguyên nhân khách quan liên quan đến nguồn lực hạn chế, mong muốn sinh con của phụ nữ cũng giảm đi và những nguyên nhân chủ quan của phụ nữ khiến họ sợ có con, dẫn đến sợ kết hôn. Quá trình sinh nở của phụ nữ tiêu tốn quá nhiều sức lực, sức lực và thời gian. Mặc dù thực tế có kỳ vọng của người chồng, nhưng cũng khó có thể đối phó với sự mất mát của sản phụ.

Tỷ lệ tử vong mẹ ở nước tôi là khoảng 75-87 phụ nữ mang thai trên 100.000 trẻ đẻ sống, rất cao so với Hoa Kỳ (14 trường hợp). Nhiều phụ nữ bị tổn thương không thể phục hồi trong quá trình mang thai và sinh nở, chẳng hạn như tiểu đường, mất thị lực, nôn mửa, sưng phù, tiền sản giật và các biến chứng khác nhau trong quá trình sinh nở. Đàn ông dường như không thể chịu đựng nổi những nỗi khổ tâm khiến nhiều phụ nữ hiện đại sợ có con.

Giảm tỷ lệ kết hôn và sinh con là kết quả tất yếu của quá trình giải phóng. Phụ nữ và phụ nữ, những người có tiền và địa vị trong chuỗi quyền lực xã hội, có xu hướng bảo vệ tài sản của mình hơn là nhường nhịn chồng con. Chủ nghĩa hiện sinh và lòng tự ái cũng góp phần vào điều này. — Người ta thường hỏi câu này: “Hôn nhân có lợi ích gì? Tại sao tôi thua mà không chết?” Điều này vô tình làm bùng lên những xung đột xã hội. Nam khó chia sẻ quyền lợi riêng, phụ nữ muốn đấu tranh đòi công bằng cho mình, dẫn đến xung đột lợi ích giữa hai nhóm giới và sinh ra thế hệ sau. Điểm yếu vô sinh của họ đã dẫn đến nhu cầu đấu tranh giành quyền “so khớp” để đáp ứng nhu cầu mở rộng gen của họ. Quá khứ huy hoàng về sự phục tùng của các bà mẹ trẻ em đã ngăn cản họ tham gia vào quá nhiều cuộc cạnh tranh và do đó có thể có những lợi thế này. Nhưng ngày nay, thời cuộc khiến họ không chỉ cạnh tranh với những người cùng giới, mà còn với trò chơi ly khai.

Rốt cuộc, bất kể xu hướng, mục tiêu là như nhau. “Quá khứ” không phát huy tác dụng trong hoàn cảnh này, khi hơn 10 năm, dư thừa 1,6 triệu nhân sự. Việc lựa chọn giới tính khi sinh khiến hầu hết phụ nữ cảm thấy mình không được ưu ái như nam giới, ngay cả khi điều đó nằm ngoài mong muốn của người mẹ. Đàn ông có thể làm việc chăm chỉ hơn để đạt được điều họ muốn. Nói chung, những lời kêu gọi hy sinh cho phụ nữ ngày càng hiếm. Có lẽ một người sẽ học cách “hy sinh” nếu không muốn trở thành “kẻ thừa”.

TuấnHam

>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Sợ mất việc vì những năm 1940 đã lỗi thời

Cho dù người khác có nói, nếu tôi có khả năng và kinh nghiệm, tôi sẽ không tìm được việc làm. Tôi không khỏi lo lắng.

Gần đây, tôi đã tham gia một chương trình trò chuyện về việc trở thành họa sĩ minh họa tại Đại học Kiến trúc, trong đó có một câu hỏi gây rất nhiều tiếng cười. Mọi người, nhưng không ai có thể giúp suy nghĩ. Cô hỏi diễn giả hôm đó: “Liệu 10, 20 năm nữa nghề vẽ tranh minh họa có bị AI thay thế không?” Chà, khoảng cách xa quá, lại phải lo sáng tạo nghệ thuật. Vậy người lao động thường phải làm gì?

Tuy nhiên, trong lĩnh vực sáng tạo nghệ thuật, không thể không nói rằng trí tuệ nhân tạo có thể thay thế con người. Mới đây, báo chí đưa tin, kỹ sư 9x đã sử dụng AI để tạo ra 10 bài hát trong một giây, tuy nhiên, diễn giả của talk show ngày đó trả lời: “ Vẽ AI thì có thể làm được nhưng không thể thay thế hoàn toàn được. Ít nhất trong 10 hoặc 20 năm nữa, trí tuệ nhân tạo sẽ không thể thay thế con người hoàn thành công việc này. Nếu chúng ta tự tin vào nhân cách và khả năng của mình thì không cần phải lo lắng. “.

>> Thất nghiệp-câu chuyện ác mộng của người phụ nữ trung niên-bộ phim Start Up miêu tả tình trạng AI đang dần thay thế con người một cách chân thực và khắc nghiệt. Hàng trăm công nhân thất nghiệp phản đối. Công ty cung cấp giải pháp kỹ thuật sử dụng camera giám sát thông minh thay vì thuê nhân viên bảo vệ. So với việc sử dụng các giải pháp tuyển dụng cũ, chi phí tiết kiệm đáng kể khi áp dụng công nghệ mới.

Jae, đạo diễn trong bộ phim này. Vâng, nếu nó “trái ngược với tin tức” , khi đó chúng ta đang đi trên một chiếc xe ngựa và không có chiếc xe kéo nào ngồi trên đó. Tuy nhiên, người đại diện cho nhóm công nhân rất tiếc vì họ không phản đối những cái mới, họ chỉ mong quá trình công nghệ và hiện đại hóa chậm lại một chút để để họ có thể bắt kịp với những phát triển mới. Cũng giống như những tài xế xe ôm trước đây ở nước họ, để cạnh tranh với xe ôm công nghệ, họ cũng phải học cách sử dụng điện thoại thông minh và học cách sử dụng ứng dụng. Những thay đổi sẽ không làm chậm chân những người khác. – — Trong “Phụ lục tình yêu”, một bậc thầy marketing như Kang Danni, sau 10 năm phục vụ chồng và con mình như một bà nội trợ, cô ấy không thể làm được điều này, cô ấy đã có một công việc ở tuổi 37. Cuối cùng, cô ấy phải nói dối, vừa tốt nghiệp cấp ba, nghiêm túc uống một tách trà trong nhà xuất bản.

>> Đầu năm không có việc gì, cuối năm làm chủ tiệm bánh trực tuyến-Tôi từng gặp một chị bán kim chi, chị ấy than thở rằng chị ấy đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho công việc kinh doanh, rồi khi 40 tuổi, họ sa thải chị ấy. Giờ chị ấy bán kim chi và kiếm sống bằng tiếng Anh. Tôi không nghĩ vậy. công ty sẽ kiệt quệ. Bạn không cần phải nghĩ rằng công ty kém cỏi mà chỉ là không còn phù hợp với công việc mà thôi. Nhưng cô ấy vẫn có thể dạy tiếng Anh và muối dưa để kiếm sống. Con người thích nghi với hoàn cảnh này rất … khủng khiếp Mỗi chúng ta sẽ tìm ra cách để tồn tại.

Lo lắng về việc bị choáng ngợp và bị từ chối sẽ thúc đẩy tôi ngừng học hỏi. Tôi luôn cố gắng học những điều mới để bước vào một lĩnh vực khác. Mục tiêu của tôi là ở bất cứ đâu Tất cả đều có thể sống tự do, không dính dáng gì đến công việc hay hoàn cảnh.

Nguyễn Hằng Nga

>> Những bài viết này có thể không phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Đăng tại đây.


Tết Covid Việt Nam mùa nhập cư

Việt Nam đang bước vào những ngày cận Tết. Dù bận rộn với công việc ở xứ người, dù mùa đông giá rét, dịch bệnh tăng cao nhưng tôi vẫn thấy vui khi thấy mọi người chuẩn bị đón Tết ở quê nhà. Đây cũng là tâm lý chung của nhiều du học sinh, do dịch Covid nên các bạn du học sinh không thể về quê ăn Tết.

Tôi đã có kinh nghiệm của một sinh viên đi nước ngoài một mình trong nước vào một ngày. Lúc đó, tôi đang ngồi ăn một mình ở Banzhong, nhìn bông tuyết rơi, chạy một mình, mỗi khi gọi điện về cho mẹ, tôi luôn muốn nói chuyện với một nụ cười và nhìn ngôi nhà trên màn hình. Người ra đi chưa chắc người nào sẽ quên, thật ra họ chỉ đang kìm nén cảm xúc, thử thách trời đất tập trung hoàn thành trách nhiệm. Tôi tạm dừng công việc một thời gian, thả mình chậm lại và nghe một bài hát quen thuộc để xoa dịu nỗi nhớ.

Mẹ là nguồn cảm hứng và là động lực để tôi luôn đối mặt với nhiều thử thách và mỉm cười .. Tuổi thơ tôi là một buổi trưa nắng Trong quán cà phê vỉa hè của mẹ, tôi thấy nhiều người sống trong cảnh nghèo khó. của người hàng xóm. Tôi thấy được sự tận tâm của mẹ, vì dù ai khen cũng gọi ly cà phê cho khách, đó là sự khinh miệt. Mọi công việc đều cao quý, miễn là nó chỉ là công việc. Có thể có, cô gái ngây thơ dần hiểu ra giá trị của công việc và sự chăm chỉ. Ý tưởng này đã theo tôi trong một thời gian dài.

Chỉ với lòng dũng cảm và sự chăm chỉ, những người di cư mới có thể kìm nén cảm xúc của mình, và chỉ khi ở trong nước, những gam màu u tối mới có thể trở thành động lực. Chúng ta tạo ra những hình ảnh đầy màu sắc trong cuộc sống của mình, cũng giống như cà phê latte đá, chúng ta phải trộn trắng và đen để tạo ra một màu sắc đẹp đẽ khác. Họ vẫn rất khiêm tốn, biết rằng họ vẫn phải nỗ lực hàng ngày để thích nghi với sự thay đổi của môi trường làm việc chuyên nghiệp trong nước. Tuy nhiên, từ sâu thẳm trái tim, họ luôn hướng về quê hương, thậm chí là hướng về những ngày đầu năm mới. Giá như trong trái tim của họ.

“Về được là phải có Tết”. Nhưng vì nhiều lý do, nhiều người không được ở nhà đón Tết cùng gia đình. Hoặc không có đủ may mắn để đồng hành cùng những người mẹ, người thân nơi xứ người, họ thậm chí không còn ai để trở về … nhưng điều quan trọng là chúng ta phải luôn nhớ đến cha mẹ và quê hương của mình. Nghĩ đến Tết, nhớ hết tào phớ, bánh chưng ở một nơi xa như Tết, rồi lại về.

– Năm nay đặt con đi ngủ, Tết đến mình sẽ giới thiệu cho các con. Ngày còn nhỏ gọi điện chúc Tết bố mẹ. Với tôi, Tết đã về. Tôi mong một ngày trời đón những chuyến bay trở về, tôi có thể ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa vỉa hè cùng người thân và gia đình. Mong mọi người luôn có Tết với Tân trong tim, dù ở chân trời nào.

Vi Thanh Son

>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


Nhân viên là “ lợi thế của công ty ”

Bài báo về việc đốt những người trẻ để làm “thủ tục giấy tờ ngu ngốc” nhấn mạnh thực tế là nhiều người trẻ lãng phí thời gian tại nơi làm việc, nếu họ biến mất, kinh doanh hay xã hội sẽ ổn. Nhiều độc giả bình luận sau bài báo:

Độc giả ngu ngốc nói: Tôi nghĩ rằng không có những điều vô nghĩa thì chỉ tạo ra giá trị nhỏ. Cô ấy đã làm việc đó trong văn phòng của một bệnh viện gần tôi, và công việc của cô ấy là đóng dấu các tài liệu. Tuy không tăng thêm giá trị gì, ai cũng có thể làm được, thậm chí người khác cũng làm được nhưng vẫn mang lại một số gánh nặng cho các y, bác sĩ, tiền lương của anh chắc chắn là không. sinh viên. Những công việc giá trị thấp thì lương thấp, dễ giảm và gặp nhiều rủi ro.

Nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả khi họ không quan trọng, họ không đóng góp cho xã hội. Nó là không cần thiết và có hại. Không có người như vậy ở bất kỳ đâu hay bất kỳ xã hội nào. Họ nên được khuyến khích để cải thiện kỹ năng của họ, không bị lên án.

Độc giả Tiến sĩ Garn nói: Bạn thật vô dụng, trước hết là do chính bạn chứ không phải xã hội. Nếu bạn có tài và cần phải thể hiện nó thì mọi người có thể yên tâm tác động đến bạn. Hơn nữa, nếu bạn thật sự là người có tài sẽ trọng dụng bạn, bạn hoàn toàn có thể từ bỏ và tìm một môi trường làm việc tốt hơn, rõ ràng hơn.

Nhận xét “vớ vẩn” không có nghĩa là bạn có thể tiết lộ điều gì đó về bản thân, đó là công việc, kỹ năng tổ chức, tư duy logic trong bài thuyết trình. Hãy nhớ rằng, khả năng làm việc được phản ánh ở khía cạnh nhỏ nhất, từ nhỏ đến lớn. Chưa kể cây bút này đã chết nên văn phòng không thể nhỏ được.

Tôi thất vọng khi làm những điều ngu ngốc và lại mắc sai lầm. Mọi việc nên phát triển từ nhỏ đến lớn, cũng phải tích cực nhận việc, cung cấp công việc, thể hiện bản thân chứ không thể chờ đợi nhiệm vụ mà oán hận. Bạn không thể được chỉ định làm việc vì các nhân viên khác có chương trình, đề xuất và chứng minh họ xứng đáng.

Bạn đọc Hà Nguyễn: Đừng đứng trên “góc độ cá nhân mà đánh giá xã hội”. Có lẽ việc thiếu bản thân không ảnh hưởng đến xã hội, nhưng nếu không có nhiều người làm những việc mà tác giả cho là không cần thiết thì xã hội không thể hoạt động bình thường.

Mỗi người đều có khả năng và hoàn cảnh riêng, vì vậy chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng những người này là bất tài, vô dụng và nản chí. Ví dụ, điều này rất tốt cho những người có trình độ trung học, xuất thân từ nông nghiệp, nông thôn, đại học và phải vay tiền về mặt chính trị, vì vậy rất tốt để tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp. -Reader Hong Fan:

Bạn đang sống và làm việc trong nền kinh tế thị trường vô cùng cạnh tranh. Khi bạn không thể hiện được khả năng quản lý rủi ro và mang lại lợi nhuận cho công ty thì công ty không thể làm gì hơn cho bạn.

Tổ chức tồn tại có nghĩa là hệ thống của nó được duy trì, nếu không công ty sẽ phá sản. Nếu bạn nhìn thấy nội quy của tổ chức, hãy nghĩ rằng bạn quá thông minh, và yêu cầu tổ chức ưu tiên, phải không nghĩ Có dễ nổi giận không?

Nếu bạn là một tổ chức thành công và có thể thực hiện các hành động khó khăn, tổ chức có quyền kết bạn. Mặc dù bạn vẫn thờ ơ với chiếc thắt lưng ngoài cùng, nhưng bạn không thể mua được nó.

Hữu Nghị tổng hợp

>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.


điểm số trực tiếp bet365_bet365 chau a_cách vào bet365