Đối với những người sinh ra trong cuộc chiến tranh bao cấp và nghèo đói như chúng ta, chúng ta sẽ thấy những vấn đề, như bài báo “Tuổi trẻ chỉ cần sống một lần” của Li Dangxiong. -Thực ra, đối với những người trẻ hiện đại, quan niệm về “đòn bẩy tài chính” của họ hơi quá.
Bất cứ ai muốn kiểm soát cuộc sống của mình và nghỉ hưu sớm phải học cách trở thành một bậc thầy. Thu nhập nên có ba loại cơ bản: thu nhập = chi phí sinh hoạt + đầu tư + tích lũy.
Người cao tuổi ở các nước giàu không tích lũy khi họ làm việc, tiêu tiền hoặc vay tiền để tiêu tiền. Tuy nhiên, khi nghỉ hưu, lương hưu của họ chỉ đủ trang trải cuộc sống, còn bảo hiểm y tế để chi trả cho việc khám chữa bệnh. Nếu bạn không có lương, bạn vẫn có thể được hưởng phúc lợi xã hội, bảo hiểm y tế và thậm chí là dịch vụ chăm sóc người già.
Tóm lại, phúc lợi xã hội không xấu, vì vậy hãy sử dụng “đòn bẩy tài chính”. Khi tôi còn trẻ, tôi không lo lắng rằng nhiều người ở Việt Nam, như chúng tôi, những người đã trả 33 năm lương, có lương hưu hơn 4 triệu nhân dân tệ (75% mức lương cơ bản so với công việc). Con cái không chăm sóc được cha mẹ vì phải lo cho con cái.
Vì vậy, chi phí không được tính toán và không thể hiện phẩm giá, cho đến một thời gian nhất định phải trả cho nó, trừ khi cha mẹ ngu ngốc đến mức không mua nhà trả góp) .—— Vì vậy không bị áp lực lãi suất vay 0%. Ngân hàng không phải trả lãi suất tiền gửi cho khách hàng nên bạn có thể dễ dàng chi tiêu 0%. Phương châm “Phô mai luôn ở trong bẫy chuột” là.
THI HANG NGUYEN
>> Bài viết này không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Trong khi tác giả Thanh Tuệ đang kể câu chuyện “Cô bán xôi kiếm 50 triệu đồng một tháng” thì sáng nay tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với con:
Tôi chở con đi học và ghé vào một con đường người bán hàng, Mua một gói gạo nếp. Tôi hỏi con:
– Con có biết một người phụ nữ giỏi bán gạo nếp có thể kiếm 50 triệu tệ một tháng không? Mặc dù bằng cử nhân thường chỉ kiếm được 7 đến 8 triệu.
– Đi học đi bán gạo nếp không phải tốt hơn sao?
– Bạn thử nghĩ xem, có vấn đề gì với việc này không?
– Vì có ít phụ nữ bán xôi hơn sinh viên tốt nghiệp đại học, thu nhập của bạn có cao hơn không? Đây là một phần của lý do. Nhưng xét về năng lực cá nhân, bạn nghĩ bằng cử nhân có thực sự tốt hơn cô Nuomi? Ý tôi là, những người giỏi nhất thường kiếm được nhiều tiền hơn.
– Tôi nghĩ họ bán gạo nếp và không thể làm công việc bàn giấy … Vì vậy, cử nhân sẽ tốt hơn.
– Nhưng cử nhân không được bán gạo nếp?
– Vậy bạn so sánh như thế nào?
– Hãy dựa vào khả năng của mọi người để thực hiện nhiệm vụ của họ và chi tiết của từng công việc. Tôi nghĩ nhân viên văn phòng chỉ cần đi làm đúng giờ và làm những gì người khác yêu cầu. Bán gạo nếp có vẻ khó hơn nhiều .—— Bán gạo nếp có khó không? – – – đúng rồi. Cô bán xôi với tư cách là một “nữ doanh nhân”. Chị phải có bí quyết kinh doanh, đó là bí quyết làm ra gạo nếp ngon, mua nguyên liệu đầu vào, ngâm, đảo, trộn, nấu… Chị cũng phải tính toán chính xác lượng khách vào các ngày khác nhau và chọn địa điểm. Quan hệ khách hàng, quản lý tiền mặt… Điều quan trọng nhất là bạn phải dậy thật muộn và dậy thật sớm để bán được nhiều sản phẩm nhất có thể. Có rất nhiều chức năng liên quan, không phải ai cũng làm được.
– Ồ, vậy bạn có thể bán gạo nếp phải không?
– Vậy bây giờ tôi hỏi bạn, bạn có thể bán gạo nếp không? Tốt nghiệp đại học?
– Cô bán gạo nếp.
– Con trai, không phải đâu. Một người bán gạo nếp giỏi sẽ có thể kiếm được 50 triệu đồng mỗi tháng, cao hơn nhiều so với những cử nhân thông thường. Nhưng một cử nhân giỏi có thể kiếm được 500 triệu đô la trở lên. Bạn có biết tại sao? Bởi lẽ, những bà bán xôi thường chỉ thấy ở những khu chợ chật hẹp, khách mua sắm ngoài đường. Độc giả của chương trình cấp bằng sẽ tìm hiểu về lịch sử kinh tế của đất nước và bán nó cho mọi người trên toàn thế giới. Tầm nhìn của họ tốt hơn, bạn chỉ cần kiên trì, đi đúng hướng sẽ kiếm được gấp 100 lần người bán gạo nếp.
– Con hiểu rồi bố ạ .—— Vậy theo ý kiến của bố thì bằng đại học nghề bán gạo nếp cái gì tốt hơn?
Nguyễn Xuân Quang
>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Mẹ tôi mất đã ba năm rồi. Bà là một phụ nữ nông thôn, chưa bao giờ đi máy bay, bà vào Sài Gòn (Sài Gòn) khám sức khỏe lần đầu thì phát hiện có khối u ác tính.
Trước đây, tôi đã 60 tuổi, nhưng mẹ tôi vẫn còn khỏe và bà vẫn đang làm ruộng. Tôi có gia đình và một em gái mới ra trường, đi làm mấy năm nay không có nhiều tiền, chưa kịp báo hiếu thì mẹ tôi đã bỏ đi. Gia đình tôi không có ai bị ung thư nên tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người thân của mình sẽ bị ung thư. Vài tháng trước khi bà lâm bệnh, mẹ tôi mất trí nhớ đột ngột, có lúc quên, có khi không nhớ đường về nhà, dù chỉ chưa đầy nửa dặm đường. Mẹ đặc biệt ngủ nhiều. Cha tôi cho rằng đó là bệnh của người già.
Khi tình trạng của cháu trở nên tồi tệ, tôi và chị gái lập tức đưa cháu lên Sài Gòn khám thì bác sĩ bảo cháu bị ung thư não, bệnh tình rất nặng, rất xấu. Sau ba tháng nằm viện, chúng tôi chọn được phòng tốt để cho bà uống thuốc, tốn hơn một tỷ mà bà vẫn chết .—— >> Mẹ tôi bị nhốt trong bếp “Chết” 30 Tết– -Con gái chưa chồng sẽ mất mẹ. Ngày trở về dương gian, cô không khóc, sâu thẳm và đôi mắt cô có thể sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Đời con chưa đầy 30 mà mẹ không còn, không còn khổ nữa?
Mùa xuân đến rồi, còn đâu bóng mẹ đây? Tôi tiếc quãng thời gian ở Sài Gòn, nhưng bù lại tôi chẳng làm được gì. Nếu phải đưa cô ấy đi khám hoặc tầm soát ung thư sớm, có lẽ chúng ta có thể cùng cô ấy thanh xuân. Các bạn ạ, đời người là vô thường. Không ai nghĩ rằng anh ấy sẽ ốm nặng, và cũng không ai nghĩ rằng những người thân của anh ấy sẽ rời bỏ em.
Vì vậy, hãy chăm sóc cha mẹ của bạn. Nếu bạn muốn mặc cho bố mẹ một chiếc áo đẹp, một vài món ăn ngon hay đưa ông bà đi chơi thì hãy thực hiện ngay trước khi quá muộn. Hãy quan tâm đến sức khỏe của người già và dặn dò họ không được bỏ qua những triệu chứng bệnh của mình. Người dân vùng nông thôn thường nghĩ cơn đau là bình thường và sẽ thuyên giảm nếu mua thuốc uống trong vài ngày, nhưng thực tế đây có thể là dấu hiệu của bệnh.
Tết đừng sợ về quê không có tiền hay mua quà gì đó mà lo không thấy bóng khi về.
Anh Hào
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Có quá nhiều tranh luận về việc có nên học đại học trong quá khứ? Nhưng có lẽ nhiều người quên rằng xã hội vẫn sở hữu người đó, người đó. Chúng ta không thể dùng tâm lý của các nhà kinh doanh, doanh nhân, nông dân hay nhà khoa học để phán đoán sai lầm – đối với những người có học thức hay ít học thì cũng tốt. . Đối với những nhà khoa học ham học hỏi, nghiên cứu là yếu tố chính. Nhưng dù bạn là ai đi chăng nữa nếu muốn cuộc sống ổn định hơn thì những yếu tố căng thẳng, stress trong công việc luôn là nhu cầu cần thiết đối với mỗi người. Xin đừng nhìn cuộc đời của các nhà khoa học dưới con mắt của các doanh nhân hay doanh nhân, và ngược lại. Vì sự chọn lọc chuyên nghiệp. Thay vào đó, hãy để con cái chúng ta hiểu được lòng hiếu thảo, lòng tự trọng và sự tự tin.
Tại sao nhiều người vẫn giàu mà không cần học? Bởi vì họ có những phẩm chất làm nên thành công. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi khuyến khích học sinh bỏ học. Đối với những người đam mê khoa học, việc học trong trường là điều cần thiết. Ví dụ, nếu bác sĩ chỉ học các phương pháp chữa bệnh cổ truyền trong làng thì không ổn. Họ phải đi học đại học hoặc thậm chí giáo dục cao hơn. Ngược lại, những doanh nhân giỏi nhất không cần phải theo học các trường lớp chính quy. Phụ thuộc vào quy mô của doanh nghiệp. Ví dụ, một cửa hàng tạp hóa không cần phải theo học một trường kinh tế bốn năm. Hoặc, khi bạn có vốn, có mối quan hệ và đầu óc nhạy bén, bạn không cần quá giỏi về kiến thức chuyên môn mà có thể thuê chuyên gia cho mình. Dù rất nhiều ông chủ vĩ đại chưa từng học qua trường lớp kinh tế nào nhưng họ vẫn điều hành những doanh nghiệp lớn và vẫn quản lý hàng tỷ đô la.
Tôi nghĩ rằng ai sống cũng có lý do và quan điểm riêng của mình. Vì vậy, xin đừng dùng cách suy nghĩ và thế giới quan của mình để đánh giá năng lực và giá trị của người khác. Đừng nhầm lẫn bài tập về nhà với tự học. Vì vậy, hãy thảo luận về cách mọi người có thể tự tin, hiếu thảo và có trách nhiệm. Nếu không, cuộc tranh cãi về việc học / không vào đại học suy cho cùng chỉ là tầm nhìn ngắn hạn.
Dong Nguyen
>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Sau nỗi sợ hãi của những người 40 tuổi vì “hết thời sợ mất việc”, độc giả có tên bhu adier cho biết: Nhiều bạn lầm tưởng những người trẻ cống hiến cho doanh nghiệp nhưng họ không nghĩ rằng công ty cũng vậy. Kiếm sống cho chính mình. Cuộc sống luôn thay đổi, có người tích cực làm nhiều việc thì tất nhiên nợ nần sẽ được xóa bỏ.
Độc giả của He Congwu cho rằng cần tích lũy kinh phí, không nên đóng góp cho công ty viển vông: “Tận tụy” với công ty, công ty chỉ cho bạn ăn ba bữa một ngày, hay sao lại “tận tâm”? Đây là quan hệ thuận lợi giữa mua và bán sức lao động.
Nếu bạn không “đóng góp”, công ty sẽ có người khác làm thay bạn, và bạn sẽ không già đi. Nó sẽ không hoạt động nếu bạn không có ở đó? Thoát khỏi tư duy “chuyên biệt”. Bạn phải tích lũy không gian sau khi mất việc và chuẩn bị cho tương lai.
Bạn đọc Minh chia sẻ: Tôi cũng có cảm giác “mình không còn phù hợp với sự phát triển của đơn vị này nữa”. Điều này không phải do tôi không có khả năng, có thể tôi khó thích nghi với sự phát triển của đơn vị, vì nghề của tôi không còn phổ biến trong xã hội như trước. .—— Tôi nói chuyện với lãnh đạo, tôi muốn từ chức, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho ai. Tôi không trách ai cả, đây là quy luật của cuộc sống. Nếu tôi không thể tìm được công việc tốt hơn, lãnh đạo không muốn tôi nghỉ việc.
Ít ai có thể hiểu được nỗi buồn của tôi. Năm nay đối với tôi 47 tuổi, công việc đòi hỏi hai thứ tiền bạc và vui vẻ, và tôi đã từ bỏ sự thăng tiến từ lâu. Hiện tại công việc của tôi không hoạt động nhiều nên thu nhập thấp hơn khả năng của tôi, điều đó thật nhàm chán.
Độc giả Donhantruong: Tôi cũng đã tính đến chuyện này. Khi tôi không thể tạo ra nhiều giá trị cho công ty, khi tôi thích lương, thưởng và phúc lợi quá nhiều thì không có lý do gì sếp lại thuê tôi. Sếp có thể tìm một công việc khác hiệu quả hơn, năng suất hơn và mức lương thấp hơn.
Bản thân tôi là thạc sĩ, đã làm việc ở nhiều công ty trong nhiều năm, nhưng tôi nghĩ rằng đôi khi mình không đáp ứng được nhu cầu công việc. Có thể khi tôi 40, 50, 55 tuổi, nếu công ty bị sa thải, tôi sẽ tìm được một công ty mà tôi có thể sống hàng ngày.
Tóm tắt Tình bạn
>> Bài viết này không nhất thiết phải thống nhất với VnExpress. Số lượt xem ròng. Xuất bản tại đây.
Có lần tôi đọc sách với một người bạn trong Hội đọc sách điện tử và nói rằng từ ngày mua máy, bạn nên tự tin đọc sách trong quán cà phê. Đọc giữa chúng. Khu rừng nơi mọi người nhìn vào máy tính xách tay, điện thoại, đánh máy và lướt web tạo thành một sự tương phản rõ nét. Bạn đã nói rằng ấn tượng mà mọi người đang nghĩ và đang nghĩ: “A, một con mọt sách, đọc bao nhiêu sách cũng không biết, mình luôn chiếm ưu thế.”
Kể từ đầu tháng 12, các chị em nội trợ, Tôi yêu cầu kế toán đổi tiền mới. Vì vậy, nhiều nhân viên ngân hàng phải nặng mặt, phù phiếm. Tôi cứ nghĩ lì xì cũng là quà Tết cho các cháu, vậy tiền đâu mà vào? Tại sao đổi tiền? Tại sao tôi phải đau khổ và lo lắng vì sợ phải so sánh tiền lì xì nhiều hay ít? Tôi có nhiều cháu nội, ngoại và anh em họ. Tôi sẽ tặng sách thiếu nhi cho học sinh tiểu học. Các bạn trẻ sẽ cung cấp sách khoa học và cuộc sống.
Bây giờ giá trung bình 1 cuốn là 50-70.000đ, giá quá rẻ nên không phải ai cũng phàn nàn về giá. Nhiều năm qua, nhiều người đã thống kê kiểm tra, mỗi người Việt Nam không được đọc một cuốn sách trong một năm, đồng thời than phiền, tố cáo giới trẻ lười biếng nhưng chưa có hành động cụ thể để truyền bá văn hóa đọc. Dù lười đọc sách, uống cà phê với bạn bè nhưng mọi người đều sử dụng laptop, máy tính thay vì để con cái chúi mũi vào Facebook.
Hien Duc
>> Không hẳn với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Đồng quan điểm trong bài “Không về quê ăn Tết thành phố làm chủ”, sau khi không về quê để dành dụm số tiền tích cóp cả năm, một độc giả Vinh trung ca phân tích: -18 tuổi lên sinh sống và học tập tại Sài Gòn. Cha mẹ bạn chỉ khoảng 40 tuổi. Khi bố mẹ bạn đều đã trưởng thành và tuổi thọ trung bình là 70, bạn sẽ phải về quê ăn Tết 30 năm, tưởng chừng ông bà sẽ còn sống một ngày nào đó. Điều này có nghĩa là bạn đã dành gần một nửa thời gian để thực hành ý tưởng này.
Tại sao bố mẹ cần phải gặp nhau vào ngày Tết, ngày đầu năm mới? tuần? Riêng chi phí cho chuyến đi này đã tiêu hết 200 đến 25 triệu. Tổng số tiền mua sắm Tết bố mẹ hai bên là 10 triệu đồng. Mừng thọ ông bà nội, ngoại và bạn bè 3 triệu đồng. Mua quà tổng trị giá 3 triệu đồng cho cả bố và mẹ. Do ở quê thời tiết lạnh nên có tiền mua đồ mới cho gia đình cũng được 2-3 triệu đồng. Cơ bản mới thanh toán một tuần đã đóng băng Tết 45 triệu đồng. Ngoài gia đình phân biệt, .—— Tiền này chưa kể tiền ăn trong ba tuần còn lại, tiền thuê nhà ở Sài Gòn cho con ăn học, cũng tốn khoảng 20 triệu đồng. Cố gắng yêu cầu người lao động được 15-20 triệu giờ làm thêm. Tiền thưởng Tết tăng thêm 15 triệu đồng, nay chỉ còn 30 – 35 triệu đồng. Vì vậy, số tiền dành dụm cả năm sẽ về nước, về quê ăn Tết. Đi làm cả năm mới dành dụm được ít tiền, rồi về quê thực hiện nguyện vọng của ông bà, nên việc vợ con chạy vạy từng bữa là điều đáng quý. Covid-19 đến và nói rằng anh ta không có tiền để tiếp tục sống. Rồi tay trắng ra về, trông chờ vào từng đồng tiền con cái gửi về. Cách quê mấy trăm cây số thì không phải nói, nhưng mỗi lần về miền trung tây bắc Sài Gòn dịp Tết người ta buôn bán nhiều quá. Độc giả -THI HANG NGUYEN cho biết: Tôi có cùng quan điểm với tác giả bài viết này. Với sự phát triển của khoa học công nghệ hiện đại, việc nói chuyện với nhau đã trở nên quá đơn giản và tiện lợi, vì vậy, theo lẽ thường, mọi người hãy tính toán chi tiêu hợp lý. Một khi bạn sống lưu vong, việc thành lập doanh nghiệp ở quốc gia đó nên ưu tiên các mục tiêu của bạn. Cũng như quanh năm làm ruộng chẳng tích cóp được gì sau Tết dọn dẹp, thuê nhà thì nên dọn về quê, có thể ở riêng hơn, nhưng số phận cũng vậy. Ngọc Anh Hoàng thành viên công chúng: Người giàu thì về quê ngoại trừ lý do khách quan, người lao động thu nhập thấp thì ăn mắm. Thay vì từ bỏ công việc, bỏ quê đi làm ăn, cuối năm không về chỉ để tiết kiệm tiền thì thà ở lại quê còn hơn. Đã làm lâu thì phải có mục tiêu dù phải hy sinh Tết. Ông bà ta đã từng nói: “Kiến tụ thành tổ” hay “Gió nghịch mùa”. Điều này có nghĩa là chúng ta phải tiết kiệm tiền để mua đất hoặc nhà. Vì mọi năm không về nên tôi thường về hoặc mua vé để ông bà đưa hai cháu đi chơi, quấy rầy tôi để ông bà đưa về nên tôi góp một ít tiền và Tôi vay thêm để mua nhà. Khi chúng tôi có một ngôi nhà và tiết kiệm được 50 triệu đô la mỗi năm từ ngôi nhà này, số tiền này sẽ để dành cho Tết. Tóm lại, bạn phải biết tiết kiệm, nhưng đừng làm khổ.
Hữu Nghị tổng hợp
>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Trên thực tế, ý tưởng kéo mẹ cô trong chuyến đi để không bị nhốt trong bếp ngày Tết không phải là mới. Những ai muốn làm cùng cha mẹ trước hết nên hỏi ý kiến của những người lớn tuổi. Vì mẹ không chịu đi du lịch Tết nên tôi phải hủy vé du lịch đã đặt. Tôi muốn đến những nơi không xa trong những ngày đó. Đối với nhiều phụ nữ, đứng vào bếp nấu những món ăn mà gia đình yêu thích là điều khiến họ cảm thấy thoải mái nhất.
Giải thích tại sao nấu ăn là một công việc dễ dàng đối với phụ nữ. Thứ nhất, phụ nữ có xu hướng tỉ mỉ và chú ý đến từng chi tiết. Vì vậy, khi nam giới thường xuyên làm tốt thì món ăn được nếm bằng tay sẽ ngon hơn. Đây là điểm chung của hai người đàn ông và phụ nữ mà tôi đang nói đến. Vì vậy, đừng bao giờ quay lại và nói “những đầu bếp nổi tiếng đều là đàn ông”. -Về văn hóa mà nói, ẩm thực cổ đại do phụ nữ đảm nhiệm. Ba người đàn ông chịu trách nhiệm nấu rau đã chứng minh điều này rõ ràng nhất: hai nam và một nữ. Quả táo của ông có một cái rốn sâu ở giữa, hai người mỗi bên. Khi đời sống nông nghiệp còn thịnh hành, nông nghiệp và nặng nhọc là nghề của con người. Là nhóm bếp, việc bếp núc là việc của phụ nữ nên việc quản lý bếp núc là điều đương nhiên.
Có nhiều cách suy nghĩ khác nhau mỗi lần. Có lẽ kiểu phụ nữ hiện đại cuối cùng này không thường xuyên vào bếp. Nhưng đối với những người phụ nữ truyền thống, họ cho rằng nấu nướng là một trách nhiệm và đôi khi còn là một thú vui. Được nấu ăn cho chồng con trong không khí thánh thiện là một điều may mắn.
Thay vì di tản cả gia đình tắc đường và khói bụi, nhưng trong không khí của bữa tiệc. Đơn giản hóa việc nấu nướng, bạn có thể dễ dàng nấu chín thức ăn, những thực phẩm này có thể dùng được trong nhiều ngày như: thịt kho, thịt đông, dưa leo, đồ chín … vv.
The Trung Bao
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Albert Einstein đã từng nói: “Tất cả những câu nói chung chung đều sai, kể cả điều này.” Vì vậy, khi tôi đọc rất nhiều về niềm hạnh phúc của phụ nữ trong mùa Tết, tôi tự hỏi liệu phụ nữ có thực sự vui khi làm bạn với bếp trong ngày Tết không?
Giải thích về “hạnh phúc” như sau: “hạnh phúc” là thành quả của “hạnh phúc”, một hành động mang lại niềm vui và giá trị tích cực đích thực. Nếu cách bài trí bếp chỉ để người khác xem, thì khi họ thực sự không muốn ăn vì ăn no trong ngày Tết, sẽ dẫn đến hậu quả là nhậu nhẹt, tán gẫu, mất đoàn kết. “Hạnh phúc” ở đâu với “hạnh phúc” trong tương lai? Dân làng là tình làng nghĩa xóm sống với nhau hàng tháng, suốt năm, anh em ruột thịt gắn bó suốt đời Người xa lạ hay bạn thân vì miếng ăn ngày Tết?
Nếu một người phụ nữ thực sự cảm thấy niềm vui khi nấu ăn thì tốt, nhưng hạnh phúc của một người không thể được trao cho những người phụ nữ khác theo mặc định. Là một người phụ nữ, tôi nghĩ “đối với nhiều phụ nữ, hạnh phúc là được ở bên gia đình của họ 365 ngày trong năm, và cả gia đình đều khỏe mạnh và hạnh phúc trong ngày Tết.”
Tất nhiên, một số phụ nữ không cần phải như thế tôi. Tuy nhiên, xin nhắc lại rằng, hạnh phúc là kết quả của sự tích lũy lâu dài, không phải 360 ngày trong năm, bạn ném hạnh phúc của phụ nữ vào một góc đến ba ngày Tết thì bạn rút lui và cầu hôn, đây là định nghĩa chủ quan, hãy nói “Don “Không ép họ nấu ăn.” Nếu cuộc sống của người phụ nữ trong năm không hạnh phúc, thì Tết “nấu ăn” trong ba ngày sẽ không giải quyết được vấn đề. Nếu một gia đình có cả năm lục đục thì mâm cơm ba ngày đầy đủ ba bốn ngày Tết cũng không mấy vui vẻ. Như đêm giao thừa, hay Tết có nên về quê, hỏi han chuyện cưới xin, sinh con cái … Tất cả đều có nghĩa là mặc chiếc áo vừa vặn là “sướng”. Những người khác, không quan trọng bạn có mặc chúng hay không, được rồi, chúng có đẹp không, bạn có thở được trong chiếc áo này không?
>> Mẹ tôi đã nấu ăn cho Tết trong nhiều thập kỷ
Ba ngày Tết giống như ngày của mọi người trong năm, chỉ có nhiều hoạt động hơn, ít công việc hơn, nhưng mọi người tôi đang cố gắng tạo cho nó những ý nghĩa khác nhau, và sau đó làm khó người khác mà quên mất trung tâm của hạnh phúc là con người. Nếu người đó không vui, tất cả các nghi lễ và ngày tháng đều chết. Vậy đàn ông có chăm chỉ xây dựng hạnh phúc gia đình và khiến vợ hài lòng trước mặt mẹ chồng trong đám cưới không?
Tất nhiên, ở nhiều nơi, phụ nữ hàng quán còn lo mâm cỗ cúng gia tiên, thắp hương nên người chồng lặng lẽ chuyển từ bàn thờ sang quán nhậu. Ông cha ta ngày xưa quan niệm rằng việc có phụ nữ bên bàn thờ ngày Tết là dấu hiệu của một gia đình hoàn toàn “trụ cột”, điều này làm đảo lộn thứ tự Âm – Dương.
Vì vậy, hãy nhớ đến bạn, truyền thống dân tộc tốt đẹp ghi nhận công lao của cả nam và nữ trong quá trình xây dựng nền tảng gia đình và xã hội. Truyền thống dân tộc này cũng giống như việc người chồng ích kỷ, đặt “hạnh phúc” lên vai người phụ nữ như một nhiệm vụ, đồng thời giang tay ra coi như không có việc gì. -Trong quá trình chuyển từ xã hội nông nghiệp sang công nghiệp, chúng ta đã để lại rất nhiều thứ. Có lẽ điều quan trọng nhất phải từ bỏ là thôi lao vào “tham gia diễn hài” trong vòng ba ngày Tết, ngừng hỏi mọi người phải trả bao nhiêu tiền, bao giờ thì cưới?
Đã đến lúc ngừng áp đặt những khái niệm về hạnh phúc, như “Tại sao gia đình bạn hạnh phúc?” Mà hãy tự hỏi bản thân và những người thân yêu của bạn xem họ có hạnh phúc không, họ không hạnh phúc ở đâu và làm thế nào để trở nên hạnh phúc hơn?
DK
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Cho dù người khác có nói, nếu tôi có khả năng và kinh nghiệm, tôi sẽ không tìm được việc làm. Tôi không khỏi lo lắng.
Gần đây, tôi đã tham gia một chương trình trò chuyện về việc trở thành họa sĩ minh họa tại Đại học Kiến trúc, trong đó có một câu hỏi gây rất nhiều tiếng cười. Mọi người, nhưng không ai có thể giúp suy nghĩ. Cô hỏi diễn giả hôm đó: “Liệu 10, 20 năm nữa nghề vẽ tranh minh họa có bị AI thay thế không?” Chà, khoảng cách xa quá, lại phải lo sáng tạo nghệ thuật. Vậy người lao động thường phải làm gì?
Tuy nhiên, trong lĩnh vực sáng tạo nghệ thuật, không thể không nói rằng trí tuệ nhân tạo có thể thay thế con người. Mới đây, báo chí đưa tin, kỹ sư 9x đã sử dụng AI để tạo ra 10 bài hát trong một giây, tuy nhiên, diễn giả của talk show ngày đó trả lời: “ Vẽ AI thì có thể làm được nhưng không thể thay thế hoàn toàn được. Ít nhất trong 10 hoặc 20 năm nữa, trí tuệ nhân tạo sẽ không thể thay thế con người hoàn thành công việc này. Nếu chúng ta tự tin vào nhân cách và khả năng của mình thì không cần phải lo lắng. “.
>> Thất nghiệp-câu chuyện ác mộng của người phụ nữ trung niên-bộ phim Start Up miêu tả tình trạng AI đang dần thay thế con người một cách chân thực và khắc nghiệt. Hàng trăm công nhân thất nghiệp phản đối. Công ty cung cấp giải pháp kỹ thuật sử dụng camera giám sát thông minh thay vì thuê nhân viên bảo vệ. So với việc sử dụng các giải pháp tuyển dụng cũ, chi phí tiết kiệm đáng kể khi áp dụng công nghệ mới.
Jae, đạo diễn trong bộ phim này. Vâng, nếu nó “trái ngược với tin tức” , khi đó chúng ta đang đi trên một chiếc xe ngựa và không có chiếc xe kéo nào ngồi trên đó. Tuy nhiên, người đại diện cho nhóm công nhân rất tiếc vì họ không phản đối những cái mới, họ chỉ mong quá trình công nghệ và hiện đại hóa chậm lại một chút để để họ có thể bắt kịp với những phát triển mới. Cũng giống như những tài xế xe ôm trước đây ở nước họ, để cạnh tranh với xe ôm công nghệ, họ cũng phải học cách sử dụng điện thoại thông minh và học cách sử dụng ứng dụng. Những thay đổi sẽ không làm chậm chân những người khác. – — Trong “Phụ lục tình yêu”, một bậc thầy marketing như Kang Danni, sau 10 năm phục vụ chồng và con mình như một bà nội trợ, cô ấy không thể làm được điều này, cô ấy đã có một công việc ở tuổi 37. Cuối cùng, cô ấy phải nói dối, vừa tốt nghiệp cấp ba, nghiêm túc uống một tách trà trong nhà xuất bản.
>> Đầu năm không có việc gì, cuối năm làm chủ tiệm bánh trực tuyến-Tôi từng gặp một chị bán kim chi, chị ấy than thở rằng chị ấy đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho công việc kinh doanh, rồi khi 40 tuổi, họ sa thải chị ấy. Giờ chị ấy bán kim chi và kiếm sống bằng tiếng Anh. Tôi không nghĩ vậy. công ty sẽ kiệt quệ. Bạn không cần phải nghĩ rằng công ty kém cỏi mà chỉ là không còn phù hợp với công việc mà thôi. Nhưng cô ấy vẫn có thể dạy tiếng Anh và muối dưa để kiếm sống. Con người thích nghi với hoàn cảnh này rất … khủng khiếp Mỗi chúng ta sẽ tìm ra cách để tồn tại.
Lo lắng về việc bị choáng ngợp và bị từ chối sẽ thúc đẩy tôi ngừng học hỏi. Tôi luôn cố gắng học những điều mới để bước vào một lĩnh vực khác. Mục tiêu của tôi là ở bất cứ đâu Tất cả đều có thể sống tự do, không dính dáng gì đến công việc hay hoàn cảnh.
Nguyễn Hằng Nga
>> Những bài viết này có thể không phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Đăng tại đây.